Có câu nói kia của Liễu Trọng Minh, những ngày sau khi trở về Kỳ Thịnh Lâu của Khúc Trầm Chu tốt hơn rất nhiều.
Đỗ Quyền thậm chí tìm cho hắn riêng một gian phòng nhỏ, bỏ đi chăn đệm cũ chưa được đổi mới nhiều năm, thay một bộ nữa cũ nữa mới, này đã xem như là ban thưởng rất lớn.
Người tới đưa đệm chăn là cái người thích nói chuyện phiếm, trong những lời y lải nhải Khúc Trầm Chu biết thêm một chuyện.
Sau khi hắn trở về, Liễu Thế tử lại phái người đưa tới hai trăm lượng bạc, người tới truyền đạt lời Thế tử nói cho Đỗ Quyền.
—— Vết bỏng trên eo Tiểu Khúc ca còn chưa có dưỡng tốt, nếu lại đưa đi quản chế tư, sợ sẽ bị thương thân mình, về sau lại nói, nếu có ai có dị nghị, đi tìm thế tử nói chuyện.
Hắn không nghĩ tới việc nhỏ như vậy, Trọng Minh đều sẽ nhớ rõ.
Sự ân cần chu đáo này, giống như bông hoa từ trên cây rơi xuống trong lòng bàn tay, không dám nắm chặt, cũng không buông bỏ được.
Ban đêm trằn trọc, ngón tay sẽ nhịn không được sờ lên vết sẹo sau eo, nơi đó đã bắt đầu dần dần thu nhỏ miệng đã sắp khỏi hẳn.
Những miệng vết thương ở chổ khác đều bình phục nhanh hơn người thường, chỉ có chổ này, giống như là mệnh môn.
Từ lúc biết chuyện, nơi đó đã có ấn nô ngân, khi cơ thể lớn lên, cứ qua mấy năm lại phải đi đóng dấu lại một lần, mỗi một lần đều giống như đi dạo một chuyến qua Quỷ Môn quan.
Hắn trước nay đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-bi-doi-thu-mot-mat-mot-con-mua-ve-nha/1314797/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.