Không liên lạc được với Lạc Phàm.
Đã là ngày thứ ba kể từ khi Lạc Phàm mất tích.
"Vẫn không có tin tức sao?" Chử Thiếu Phong tận lực làm giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh một chút, nhưng bàn tay nắm thật chặt kia lại tiết lộ tất cả bất an của hắn.
Tần Nhược Thủy lắc lắc đầu nói: "Điện thoại vẫn luôn không liên lạc được, tuy tra được thông tin cậu ấy đã tới kinh thành nhưng không có tin gì về khách sạn cậu ấy ở lại."
Chử Thiếu Phong nghe vậy, vô lực buông lỏng nắm tay, sức lực toàn thân trong nháy mắt như bị rút hết. Hắn nhẹ giọng nói: "Mấy ngày này đã làm phiền Tần tiểu thư rồi."
Tần Nhược Thủy bất đắc dĩ cười cười, "Anh cũng đừng quá lo lắng, có lẽ Lạc Phàm đi đến nhà bằng hữu nào đó ở nhờ thì sao? Hoặc là bị mất di động rồi, tất nhiên sẽ không liên lạc được."
Chử Thiếu Phong gật gật đầu. Kỳ thật Tần Nhược Thủy nói rất có đạo lý, lần trước khi hắn không gọi được cho Lạc Phàm cũng là bị người ta trộm mất điện thoại. Nghĩ vậy, Chử Thiếu Phong ray ray ấn đường, kiềm chế bản thân không nghĩ theo hướng tiêu cực, nhưng bất an mãnh liệt cùng cảm giác bất lực như kẻ lần mò trong đêm tối khiến hắn không thể không miên man suy nghĩ.
Hắn lúc này, hai mắt nhìn không thấy, hành động cũng bị người hạn chế, muốn làm gì cũng không được, tất cả đều phóng đại bất an trong lòng hắn......
Ngoài cửa sổ một trận gió thổi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ban-trai-cho-rang-toi-la-do-lang-lo-de-tien/2961329/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.