Lạc Phàm cười khổ một tiếng, không ngờ động tĩnh quá lớn bị bọn bắt cóc phát hiện y đã tỉnh, liền đi qua ngoan độc đạp mạnh lên ngực y.
Lạc Phàm đau đến cuộn tròn thân thể, nhưng y không hề sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy thực may mắn.
Không phải Chử Thiếu Phong, người bị bắt cóc không phải Chử Thiếu Phong, thật sự là quá tốt. Chỉ cần Chử Thiếu Phong có thể bình an, muốn y chịu chút đau đớn thì có là cái gì? Nếu y trọng sinh là để chết thay cho Chử Thiếu Phong, như vậy y nguyện ý.
"Mày cười cái gì?" Thấy Lạc Phàm tựa hồ là đang cười, tên bắt cóc trong lòng bừng bừng lửa giận, lại đi lên đạp mấy cước.
Một người khác ngăn lại gã: "Trước làm chính sự."
Nói xong liền lấy di động bắt đầu bấm số, vừa bấm vừa cười thỏa mãn: "Chỉ cần Chử Thiếu Phong dám đến, cũng đừng mong sống mà ra ngoài."
Lạc Phàm nghe thấy vội la lên: "Đừng uổng phí tâm cơ...... Chử Thiếu Phong và tôi đã chia tay lâu rồi...... Khụ khụ...... Anh ấy sẽ không tới......"
Bởi vì nói quá gấp, ngực kịch liệt đau đớn làm y ho khan không thôi, một cỗ tanh ngọt nảy lên cổ họng, khóe miệng chảy ra máu.
Tên bắt cóc bước đến quăng y một cái tát, ý bảo y im miệng lại.
Điện thoại vang vài hồi chuông thì có người bắt máy, là tiếng Chử Thiếu Phong. "Alo?"
Mấy ngày không gặp, Lạc Phàm nghe thanh âm của hắn, nhớ nhung không thôi.
Bọn bắt cóc trả lời: "Tiểu tình nhân của mày ở trong tay lão tử, không muốn nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ban-trai-cho-rang-toi-la-do-lang-lo-de-tien/141362/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.