Tiệc vui cũng chóng tàn, tiệc liên hoan rất vui, nhưng đến khi ly biệt vẫn làm người ta buồn bã.
Một bạn nam có hơi say bèn ôm một bạn học khác khóc lóc thảm thiết.
"Anh em tốt, sau nay nhớ giữ liên lạc đấy, tốt nghiệp rồi cũng không được quên anh em!"
Người bị ôm không thở nổi, không nhịn được nói:
"Ông khóc lóc cái gì? Não đầy rượu rồi ngu luôn à? Chúng ta điền nguyện vọng vào cùng một trường đại học đấy!"
"Vậy hả..."
Người này cười ngu ngốc, nói:
"Tôi quên mất."
"..."
Vốn đang trong giây phút thương cảm, vài bạn nữ đã rưng rưng nước mắt lập tức nuốt nước ngược lại, vô cảm ăn tiếp, thật lãng phí cảm xúc của họ.
Bữa tiệc này kéo dài rất lâu, mọi người đều không đành lòng nói lời tạm biệt, đến cuối vẫn là Triệu Lai mở lời:
"Đến giờ rồi, mấy đứa nên về đi, muộn quá không an toàn."
Không gian chợt yên tĩnh, ai cũng không nói gì, lát sau có một bạn nữ lén lau nước mắt.
Tất cả đều biết, họ đã đến ngã rẽ quan trọng nhất cuộc đời.
Từ tiểu học lên cấp hai, cấp ba họ đều có thể học cùng nhau. Dù không cùng lớp cũng cùng trường, không cùng trường cũng cùng thành phố, vẫn còn cơ hội gặp mặt.
Nhưng lên đại học không giống như vậy nữa. Mỗi một người đều có lý tưởng khác nhau, nơi muốn đi khác nhau. Họ mang theo ước mơ của riêng mình đến mọi miền đất nước, đường ai nấy đi.
Diệp Dạng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tron-nha-roi-di-toi-thanh-ke-lua-dao/3542719/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.