Hạ Đông vừa kéo Diệp Dạng vào Cựu Lâm, đã bị Tô Nhưng trêu chọc, anh ta quay sang nói với Dương Nhất Tỉnh bên cạnh:
"Chúng ta cũng mua một bộ đồ đôi mặc nha?"
Dương Nhất Tỉnh bất đắc dĩ đáp:
"Không phải là chưa từng mặc."
Mọi người ở đây đa phần không biết sinh nhật lần này là ngày Diệp Dạng tròn mười tám tuổi, vì thế cũng không chuẩn bị gì hoành tráng, nhưng lại rất ấm áp.
Tầng một Cựu Lâm vẫn buôn bán như thường lệ, trên ban công lầu hai được mọi người treo đầy những quả bong bóng nhỏ tạo nên dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Tiểu Diệp Tử".
Mà chiếc bàn bên cạnh đã chất đầy quà tặng.
Tô Tri Vi nghe Hạ Đông nói Diệp Dạng thích vẽ truyện tranh nên mua cho một bảng vẽ điện tử cho Diệp Dạng.
Mặc dù Diệp Dạng chưa từng mua loại sản phẩm này nhưng cậu biết giá của nó cũng không rẻ.
Dương Nhất Tỉnh và Tô Nhượng tặng Diệp Dạng một figure phiên bản giới hạn, giá cả cụ thể Diệp Dạng không rõ lắm, nhưng đây thật sự là mô hình nhân vật mà cậu thích.
Món quà của Quất Tử có lẽ là món quà đúng với nguyện vọng trong ngày sinh nhật của Diệp Dạng, đó là một tác phẩm chạm khắc thủ công bằng gỗ, lớn cỡ lòng bàn tay.
Hai nhân vật nho nhỏ được chạm khắc đang nắm tay nhau, mười ngón tay đan chặt nhìn vào mặt đối phương, dáng vẻ có chút giống Diệp Dạng và Hạ Đông.
Hiếm khi Quất Tử nở một nụ cười mang đôi chút dịu dàng.
"Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
Diệp Dạng biết cô thật tâm chúc phúc.
"Em cảm ơn, chị Quất Tử."
Mọi người ở đây đều lựa chọn tỉ mỉ quà tặng sinh nhật Diệp Dạng, tất nhiên cậu vô cùng vui vẻ, chỉ là giá trị những món quà này không nhỏ, cậu tự cảm thấy xấu hổ không xứng nhận.
Họ tặng cho cậu quá nhiều, mà bây giờ Diệp Dạng vẫn không thể trả lại điều, thậm chí đa phần lai lịch bản thân đều lừa họ.
Hạ Đông vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Dạng thì biết ngay cậu đang nghĩ gì, vì thế ôm lấy Diệp Dạng, nói nhỏ vào tai cậu:
"Chỉ cần nhớ rõ tấm lòng của họ là được, đến ngày sinh nhật họ anh giúp em trả lại."
Diệp Dạng đáp nhẹ tiếng "Dạ", Hạ Đông bất đắc dĩ xoa tóc cậu.
Bánh sinh nhật không lớn, hơn hai mươi lăm centimet*, do Dương Nhất Tỉnh thiết kế, ngọn nến vừa được đốt lên, mọi người đã thúc giục Diệp Dạng mau ước nguyện.
(*Nguyên tác: 十寸. Nghĩa là mười tấc, nhưng đơn vị đo ở TQ là 1 tấc = 1 inch (2,54cm),khác ở VN 1 tấc = 10cm)
Diệp Dạng chưa bao giờ ước nguyện như thế này, chỉ có lần duy nhất trước đó vào dịp tết Nguyên Tiêu được Hạ Đông dẫn cậu đi xem hoa đăng. Lần đó cậu đã nói "Hy vọng chị Tri Vi và anh Đông luôn luôn bình an, tai qua nạn khỏi".
Diệp Dạng nhìn qua ánh nến lung linh khuôn mặt nghiêm túc của những người xung quanh, cuối cùng là gương mặt của Hạ Đông, anh vẫn mang vẻ mặt dịu dàng quen thuộc.
Lần này, Diệp Dạng nhắm mắt lại, nhủ thầm trong lòng: Mong mọi người xung quanh tôi đều khỏe mạnh, bình an, hy vọng mỗi năm đều có ngày này, mỗi dịp tuổi mới đều có thể giống như hôm nay... Hy vọng có thể cùng anh Đông sống lâu trăm tuổi, khi sống cùng chăn, lúc chết chung mộ.
Bánh kem được chia đều cho tất cả, không người nào bỏ phí, chủ yếu cũng vì chiếc bánh kem này rất ngon.
Kem không béo ngậy chút nào, vị ngọt vừa phải, phần đáy bánh càng mềm và ngon hơn nữa.
Ăn bánh kem xong, Tô Nhượng chớp mắt nói muốn chơi sự thật hay thử thách, nhưng Diệp Dạng nhận thấy nụ cười của Quất Tử chợt nhạt đi rất nhiều.
Lần chơi trò này khi trước là tháng tư ở thành phố X, cậu và vài người bạn học của Hạ Đông chơi cùng nhau, cũng trong đêm đó, Diệp Dạng và Hạ Đông đã bày tỏ với nhau, vì thế đã ở bên nhau.
"Chỗ tôi có sáu lá bài, sáu lá được đánh số từ một đến sáu, mỗi người rút một lá, người có số lớn nhất được quyền ra quyết định, người số nhỏ nhất phải chọn sự thật hoặc thử thách."
Nếu người đó không muốn trả lời hoặc không thể hoàn thành thử thách được đưa ra thì tất nhiên phải uống.
Vì không để có người trốn tránh, không dám nói thật hay thử thách, lần này phạt uống đến hai chai.
Hiểu rõ quy tắc, sáu người ngồi thành vòng tròn trên ban công, ván đầu tiên Tô Nhượng rút được lá nhỏ nhất, Hạ Đông rút lá số lớn nhất.
Tô Nhượng sợ Hạ Đông lại bày trò gì nên chọn nói thật, Hạ Đông cười gian, hỏi:
"Lần đầu cậu và Dương Nhất Tỉnh làm, dùng tư thế nào?"
Dương Nhất Tỉnh:
"..."
Hình như nó quên mình là cậu nó.
Quất Tử và Tô Tri Vi đều có hứng thú nhìn Tô Nhượng, tuy Diệp Dạng đỏ mặt nhưng vẫn có chút tò mò.
Tô Nhượng do dự chút, mới thấp giọng nói:
"... Cưỡi ngựa."
Kỳ thật, Hạ Đông vẫn luôn thắc mắc làm thế nào mà Tô Nhượng đến được với Dương Nhất Tỉnh, sau khi nghe lời này, anh có lẽ mường tượng được chuyện gì xảy ra.
Khi đó, Tô Nhượng biết rõ chuyện Dương Nhất Tỉnh là trai thẳng, nhưng vẫn chưa có mối tình nào nên luôn ôm tâm lý may mắn.
Nhưng việc thích một tên trai thẳng luôn làm anh ta cảm thấy lo sợ, vẫn không dám làm gì quá giới hạn, âm thầm đóng vai một người anh em tốt.
Mãi đến một năm sau, người nhà Dương Nhất Tỉnh sắp xếp cho anh một dịp xem mắt, Tô Nhượng mới kích động mà uống quá chén, rượu vào gan cũng to lên, anh ta lừa Dương Nhất Tỉnh đến khách sạn, rồi trói hắn lại.
Nhưng nhìn đến biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt của Dương Nhất Tỉnh, Tô Nhượng vẫn không dám xông lên.
Vậy làm sao bây giờ? Chỉ có thể để Dương Nhất Tỉnh đi vào.
Đêm đó anh ta thật sự uống quá nhiều, hơn nữa Tô Nhượng luôn là người ở trên, anh ta không hiểu nỗi khổ của người nằm dưới, nên chỉ nới lỏng qua loa rồi ngồi xuống.
Tô Nhượng không nhớ nhiều về đêm đó lắm, khi tỉnh lại Tô Nhượng chỉ cảm thấy cơn đau đớn muốn xé rách cơ thể, anh ta như tìm sự an ủi mà cúi đầu hôn Dương Nhất Tỉnh, nhưng hắn lại quay đầu đi.
Sau đó, Tô Nhượng không cố muốn hôn người nọ nữa.
Tuy thấy bây giờ Tô Nhượng đắc chí như vậy, nhưng trước kia anh ta thật sự vừa rụt rè vừa thiếu tự tin, còn có chút tự ti.
Dù sao cũng là anh ta chủ động trước, vốn Dương Nhất Tỉnh không thích nam, cho dù có chút thích cũng sẽ coi thường người không từ thủ đoạn như anh ta.
Sáng hôm đó, Tô Nhượng xoay người thì bị cơ đau đánh thức, Dương Nhất Tỉnh còn tựa vào đầu giường, ngủ không yên giấc.
Anh ta yên lặng mà nhìn người nọ một lúc, lát sau thì xuống giường tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo chỉn tề, để lại một tờ giấy viết tay:
Xin lỗi anh, anh Tỉnh. Tối qua tôi uống nhiều quá, nếu có thể hy vọng anh có thể giả vờ chưa xảy ra chuyện gì cả, nếu không tôi cũng không biết làm thế nào.
Có lẽ anh không muốn nhìn mặt tôi nữa, tôi cũng không muốn làm anh chướng mắt.
Tôi đi, anh bảo trọng.
Tô Nhượng cởi vòng tay trên cổ tay Dương Nhất Tỉnh ra, để lại một Dương Nhất Tỉnh đang vẫn đang ngủ say và tấm ga giường đã dính không ít vết máu, chạy trối chết.
Một mình Tô Nhượng chạy đến thành phố phía Bắc, thông báo trên WeChat cũng tắt, không ai liên lạc được với anh ta.
Anh ta vừa sợ Dương Nhất Tỉnh sẽ liên lạc với mình, vừa sợ hắn không liên lạc.
Sợ hắn nói ra lời gì đó quá nhẫn tâm, cũng sợ hắn đối với tình cảm của mình thờ ơ không quan tâm, vờ như không thấy.
Qua hơn nửa tháng, Tô Nhượng mới dám bật thông báo lên, tin nhắn tới liên tục nhưng không có một chút dấu vết của Dương Nhất Tỉnh.
Tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, hóa ra Dương Nhất Tỉnh thật sự không để tâm.
Anh ta tự nhủ: Thôi, bỏ đi.
Kết quả, anh ta chưa nản lòng thoái chí chưa tới hai ngày, Dương Nhất Tỉnh đã tìm đến trước cửa, cười lạnh nói với anh ta:
"Cậu sống tốt quá ha, dám cưỡng ép, ngủ xong thì bỏ chạy, cậu có biết tội *** phán bao nhiêu năm không?"
Tô Nhượng sửng sốt trong chốc lát, chưa suy nghĩ kỹ đã nói:
"Anh không phải nữ, pháp luật vốn mặc kệ..."
Hơn nữa, người bị thương là mình...
Dương Nhất Tỉnh tức đến bật cười.
"Cậu nói đúng, không phải nữ nên làm gì cũng không phạm pháp."
Tô Nhượng vẫn chưa ý thức được có điều gì không đúng đã bị Dương Nhất Tỉnh ném lên giường, trói lại, vận động cả đêm.
Lúc đó, anh ta còn nghĩ mình thật sự sẽ chết trên giường, hóa ra chuyện làm đến ba ngày không xuống nổi giường trên phim là nói thật.
...
Tô Tri Vi giơ ngón tay cái lên.
"Quả nhiên là anh, xuất sắc."
Dương Nhất Tỉnh liếc nhìn Tô Nhượng không nói gì, trải qua đêm đó, họ xem như là quen nhau, nhưng Dương Nhất Tỉnh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Qua một tháng, trong một lần thân mật với Tô Nhượng, hắn phát hiện, trừ đêm đầu tiên uống say đó, Tô Nhượng chưa từng chủ động ôm hắn hay hôn hắn. Mặc dù, lúc ở giường Tô Nhượng luôn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng chưa từng chủ động lần nào.
Như thể, Tô Nhượng bị động tác tránh né của Dương Nhất Tỉnh khi đó tổn thương, vì thể giống như một con rùa đen chui đầu vào mai, cho phép Dương Nhất Tỉnh tùy ý đối xử với mình nhưng không còn muốn thoát khỏi mai nữa.
Chỉ có Dương Nhất Tỉnh biết, người có vẻ ngang ngược kiêu ngạo như Tô Nhương, ban đầu trước mặt hắn thiếu cảm giác an toàn thế nào.
...
Chủ đề về lần đầu tiên của Tô Nhượng kết thúc, mọi người bắt đầu rút bài, không ngờ lần này cục diện thay đổi, Tô Nhượng rút được lá số sáu, Hạ Đông là số một.
Tô Tri Vi có chút cảm giác cạn lời.
"Hai người gian lận đúng không?"
"May mắn, may mắn thôi."
Tô Nhượng khiêm tốn nói.
"Vậy thì, đêm đầu tiên của cậu với Tiểu Diệp Tử dùng tư thế nào?"
Mặt Diệp Dạng nháy mắt đỏ bừng.
Tuổi thật của cậu không ai biết trừ Hạ Đông, họ chỉ nghĩ cậu thật sự hai mươi tuổi, nhưng hai người yêu nhau không thể nào chuyện gì cũng chưa làm, chẳng lẽ chỉ hôn với nắm tay thôi sao?
Hạ Đông nghiến răng cầm lấy chai rượu trước mặt.
"Tôi uống phạt."
Tô Nhượng chậc lưỡi một tiếng.
"Tôi thì trả lời, còn cậu thì uống rượu để trốn."
Vòng thứ ba, cuối cùng không phải hai người nữa, Dương Nhất Tỉnh trúng số sáu, còn số một là Quất Tử, cô chọn thử thách.
Tô Nhượng ngồi một bên ồn ào.
"Tìm một người trên lầu hoặc dưới lầu hôn cậu."
Nói xong còn bịt miệng Dương Nhất Tỉnh không cho hắn nói chuyện.
Quất Tử ngả người ra sau, mở hai chai bia rót vào miệng, hai phút sau, cô lau chất lỏng còn sót lại trên khóe miệng mà không nhìn ai.
"Vòng tiếp đi."
Diệp Dạng mơ hồ có cảm giác gì đó không đúng, cho dù Quất Tử không muốn người khác hôn, thì có thể nhờ Tô Tri Vi mà, đâu cần phải uống tận hai chai bia.
Chuyện hôn nhau giữa bạn thân nữ cũng bình thường, hơn nữa đâu nhất thiết phải hôn môi.
Cậu nhìn sang Hạ Đông một cái, Hạ Đông nắm bàn tay cậu dưới gầm bàn, như an ủi mà xoa nhẹ lên.
Lần này là Diệp Dạng số một, Tô Tri Vi số sáu, cậu suy nghĩ rồi chọn thử thách, Tô Tri Vi không muốn cậu quá khó xử chỉ nói:
"Hôn người bên phải em ba mươi giây."
Diệp Dạng đỏ mặt đứng dậy, nhưng không hề do dự, dù sao người ngồi bên phải cậu là Hạ Đông
Hạ Đông ngồi trên ghế không nhúc nhích, nhàn nhã nhìn cậu, Diệp Dạng cúi đầu sau âm thanh bấm giờ của Tô Nhượng, đặt môi mình lên môi Hạ Đông.
Cậu cong lưng cúi xuống nên đứng không vững lắm, Hạ Đông bèn đỡ eo cậu, trước khi họ tách ra, Hạ Đông còn dùng lưỡi quét sạch bên trong một vòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]