Nhìn người nọ xoay người đi Diệp Dạng mới thở phào nhẹ nhõm, bác bảo vệ khi nãy cũng bắt chuyện với cậu:
"Cậu bé này, buổi tối ở đây làm gì sao không về nhà?"
Diệp Dạng lựa lời nói dối:
"Cháu không phải người bản địa... Ra ngoài chơi nhưng lại lỡ làm mất giấy chứng minh rồi ạ..."
Bác ấy không nghi ngờ gì, chỉ thở dài:
"Đúng là nghe giọng cháu hơi lạ. Nhưng hôm nay là mùng bốn mà không ở nhà sao?"
Bác bảo vệ không chú ý tới sự chần chừ của Diệp Dạng, tiếp tục lải nhải nói:
"Mất giấy chứng minh thì đi làm lại thôi, bây giờ xin cấp lại cũng nhanh lắm tầm một tuần là được. Cháu sao không gọi điện về nhà nhờ người thân tới đón?"
"... Trong nhà không có người lớn ạ, chỉ có ông bà cháu tới không được."
Dù sao cậu cũng đã nói dối, chỉ có thể đâm lao thì theo lao, tiếp tục nói dối.
"Cậu bé cũng khó khăn quá nhỉ."
Bác bảo về nói thầm một câu.
Ngay lúc Diệp Dạng vừa đến đây, bác bảo vệ đã để ý thấy cậu. Cậu thanh niên này cứ mãi gọi điện thoại sau đó đi đến khách sạn đối diện lại vòng về. Bác khẽ thở dài, thấy tội chàng trai trẻ này.
"Không có giấy chứng minh thì đêm nay cháu ở đâu? Không ở khách sạn được đúng không? Không tìm được chỗ khác thì có muốn qua phòng bảo vệ của bác không? Ít nhất nó vẫn ấm áp hơn bên ngoài."
Diệp Dạng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tron-nha-roi-di-toi-thanh-ke-lua-dao/2869035/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.