Xe buýt đang chạy trên đường núi hiểm trở, hậu quả của việc say xe và đam mê chơi game là Giang Vu Tận đã dành hầu hết thời gian để ngủ trong nửa đường sau, an tĩnh nhắm mắt. 
Chiếc xe này đã dừng lại ở nhiều trạm, mỗi lần phanh gấp hay dừng lại đều là một bài kiểm tra khó nhằn thử thách tay lái của tài xế. Thôn Tùng Sơn là điểm dừng cuối cùng, mãi đến cuối cùng, khi cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong xe chỉ còn hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng. 
Ngoại trừ bọn họ, không có ai trên tuyến xe này tới ngôi làng này. 
Giang Vu Tận di chuyển đến một chỗ cạnh cửa sổ, mở ra cửa để hứng gió. 
Nhưng trên núi có sương mù, tài xế không dám lái xe quá nhanh, gió cũng không mạnh nên tác dụng cũng không quá lớn. 
Khi xuống xe, Từ Đồng Quy một tay vẫn đang cầm nửa chiếc bánh bao hấp đang ăn dở, tay kia đỡ một người, thành công trở thành chiếc nạng hình người tạm thời. 
Người tài xế do dự một lát rồi nhắc nhở: "Gần đây thôn Tùng Sơn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, mấy ngày nay buổi chiều sẽ không có tuyến xe tới đây, muốn đi về chỉ có thể đợi ngày mai, các ngươi nếu đi tới thôn này thì nên cẩn thận một chút." 
Giang Vu Tận chịu đựng xúc động muốn hắt hơi, xua tay: "Cảm ơn." 
Nhìn thấy chiếc xe buýt cũ biến mất dần trong sương mù, Từ Đồng Quy thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn người bên cạnh, hỏi: "Mấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tro-ve-tu-tro-choi-vo-han/3311194/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.