Chương trước
Chương sau
Edit: Hạ Quyên
Beta: Gián
Sáng hôm sau, Lâm Sâm Miểu mở mắt nhìn căn phòng nhỏ hẹp của mình, thấy không phải động phủ Thiềm Nguyệt Lâu thì hơi thất thần.
Cậu ngồi dậy xé miếng gạc trong lòng bàn tay, mấy vết thương trầy da hôm qua đã bong vảy, chỉ còn lại những dấu mờ.
Lâm Sâm Miểu âm thầm gật đầu, may mắn cơ thể tuy có thương tích nhưng vẫn giữ được hai, ba phần của lúc hưng thịnh, tình hình không quá tệ.
Lâm Sâm Miểu đột nhiên lại nhớ tới Kỳ Quan Húc. Nếu anh ở đây, cho dù linh lực của thế giới này thiếu hụt trầm trọng, cũng không ảnh hưởng nhiều đến anh.
Dù sao Kỳ Quan Húc là thể tu, một thân công phu đều dựa vào cái xác da dày thịt béo kia.
Nghĩ vậy, cậu hừ nhẹ một tiếng, nhưng thật ra không hiểu sao lại cảm thấy có chút hâm mộ công pháp nhà Kỳ Quan.
Lâm Sâm Miểu mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài. Hôm nay cậu dậy sớm, Chương Mật Phương còn đang trong bếp bận rộn với cơm sáng, nghe tiếng động nên vội nhô đầu ra: "Miểu Miểu? Con dậy rồi à? Gỡ băng gạc ra làm gì, rồi vết thương trên tay có sao không?"
"Dạ, lành rồi mẹ. Túi mẹ đâu? Con phải nộp thêm tiền vào thẻ cơm rồi." Lâm Sâm Miểu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, nói. Thuở ban đầu cậu hay dùng chiếc nhẫn này, bây giờ vật dụng bên trong không giúp được gì cho cậu, nhưng đối với người bình thường thì có công dụng rất lớn.
"Trên sô pha ấy, con tìm thử đi." Chương Mật Phương vừa đáp lời vừa bưng cháo mới hầm nhừ từ phòng bếp ra.
Lâm Sâm Miểu cúi đầu, mở túi của mẹ ra, trong lúc lấy tiền, cậu tiện thể bỏ trận pháp mini loé ánh vàng vào. Hình dạng này sẽ tự động chuyển dời đến cơ thể người khi nó chạm vào ai đó.
Chỉ cần có trận pháp này trấn, mặc kệ Bạch Lâm Lâm có chơi thủ đoạn gì đi chăng nữa, Chương Mật Phương cũng không bị thương tổn.
"Miểu Miểu, hôm nay... mẹ đưa con đến trường nhé, nếu tiện mẹ sẽ làm thủ tục chuyển trường luôn. Bây giờ mới là giữa học kỳ năm cuối cấp, không quấy rầy đến việc thi đại học. Còn không thì chúng ta lại học thêm một năm nữa. Con đừng cảm thấy áp lực."
Đây là kết quả mà Chương Mật Phương tỉ mỉ cân nhắc cả đêm. Sau khi biết con trai của Lâm Tiềm Uyên học cùng lớp với mình, Chương Mật Phương không cần xem cũng biết tình cảnh ở trưởng của Lâm Sâm Miểu hiện tại ra sao.
Bà lo lắng cho việc thi đại học của con trai mình, nhưng bà không đành lòng để con trai mình phải sinh hoạt trong môi trường đó. Dù hai tháng trước Miểu Miểu của bà đã đón sinh nhật mười tám tuổi, tối qua đã đứng lên bảo vệ mình như một người đàn ông thực thụ, nhưng trong mắt Chương Mật Phương, Lâm Sâm Miểu dù thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ.
"Không cần." Lâm Sâm Miểu ngồi vào bàn ăn, từ chối đề nghị của mẹ: "Tự con giải quyết được."
Câu này làm cho Chương Mật Phương vốn đang do dự, rốt cục phải nuốt xuống những gì muốn nói. Bởi vì khi Lâm Sâm Miểu nói lời này, trên mặt không có chút dấu vết nào của tuổi trẻ bồng bột, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng bình tĩnh không gợn sóng.
Nhìn con trai như vậy, cảm giác đêm qua lại ập tới trong lòng Chương Mật Phương. Miểu Miểu của bà dường như đã âm thầm trưởng thành trong lúc bà không để ý. Những chua xót và khó khăn trong đó, chưa từng có sự góp mặt của bà.
Lâm Sâm Miểu rất nhạy cảm với sự thay đổi trong tâm trạng của Chương Mật Phương, nhưng cậu không biết phải nói gì. Qua một lúc lâu sau mới trầm mặc xem đồng hồ, tìm đề tài: "Mẹ, tới giờ đi làm rồi."
"À à, được." Chương Mật Phương như sực tỉnh khỏi cơn mộng mị, bà lập tức thu dọn chén đũa của mình rồi vội vàng xách túi ra cửa như thường lệ.
Lâm Sâm Miểu thu dọn bát đĩa, đi đến bên cửa sổ rồi cúi đầu nhìn mẹ cậu đang bước ra khỏi tòa nhà, nhỏ giọng nói một câu: "Đi đường cẩn thận."
Cậu nghĩ mình nên tìm cách bán bớt vài thứ của cải trong nhẫn trữ vật đổi lấy tiền mặt để mẹ bớt mệt nhọc.
Ngày hôm qua, Lâm Sâm Miểu lạnh lùng, con nhà người ta, thường trú ở vị trí đầu bảng của trường Nhất Trung Lâm Thành, bị đồn là đồng tính luyến ái nên rời khỏi trường trong cơn tức giận, thậm chí còn suýt đẩy crush của mình xuống lầu. Chuyện này khiến Lâm Sâm Miểu nổi như cồn.
Hôm nay vừa bước chân vào khu phòng học như thường lệ, cậu nghe tiếng ba học sinh cuối cấp vốn bận đọc sáng bỗng nhiên bắt đầu thầm thì với nhau.
Sự xao động này lan từ tầng một đến tầng năm theo bước chân của Lâm Sâm Miểu. Trước khi Lâm Sâm Miểu bước vào phòng, cậu đã nghe thấy tràng cười vui vẻ trong lớp 12A1.
Trường Nhất Trung Lâm Thành là một ngôi trường được biết đến với tỷ lệ nhập học cao, nó cũng tương đương với một trường quý tộc công lập.
Đặc điểm này thể hiện rõ ở lớp 12A1. Trong lớp này không phải phú nhị đại thì là học sinh đứng đầu với điểm số xuất sắc.
Lâm Sâm Miểu rõ ràng thuộc vế sau, nhưng không thể phủ nhận rằng các mối quan hệ của cậu trong trường học rất không tốt. Lý do? Bởi vì ở cái nơi mà gia đình học sinh không phú thì quý này, hoàn cảnh của cậu thật sự không tương xứng, thế nhưng thành tích của cậu quá tốt, ước chừng cách người đứng vị trí thứ hai Trương Tín Ân mấy chục điểm, bởi lẽ do sinh hoạt của cậu chỉ xoay quanh việc học tập.
Tuy nhiên vì gia đình cậu khó khăn, thành tích khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn, cộng thêm tính cách lạnh nhạt, sẽ chỉ khiến mối quan hệ giữa Lâm Sâm Miểu và bạn học luôn duy trì sự xa cách, nó không thúc đẩy việc cậu trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Dù là thiếu gia công tử nhà giàu thì vẫn phải quan tâm đến thể diện bên ngoài, không muốn làm ra vẻ chê nghèo hám giàu.
Nhưng ngày hôm qua tính hướng của Lâm Sâm Miểu bị vạch trần, những kẻ luôn ghen ghét và xa cách Lâm Sâm Miểu, rốt cuộc cũng tìm được một cái cớ đúng lý hợp tình để công kích nhược điểm của cậu, lì lợm cắn chặt cậu.
Huống chi người Lâm Sâm Miểu yêu thầm lại là nam thần toàn trường Trương Tín Ân.
Gia thế của vị kia khiến người ta ngước nhìn, tính tình khiêm tốn hiền lành, mặt mũi dáng dấp lại cực kỳ đẹp trai. Điểm thiếu sót duy nhất của Trương Tín Ân là thành tích kém Lâm Sâm Miểu mấy chục điểm, riêng điều này cũng đủ để trở thành lí do khiến người ủng hộ của cậu tađiên cuồng công kích Lâm Sâm Miểu.
"Ha ha ha, cậu ta tưởng cậu ta đang diễn kịch sao?"
"Ngầu vailon xịn vailon đỉnh vailon, mau tới xem, ngoài việc học sinh xuất sắc của lớp chúng ta là gay ra, còn thắp lên một kĩ năng mới, đó là tay không chắn xe tải"
Trong lớp lập tức ồn ào, nhưng lời nói của những người này hiển nhiên không phải là lời ca ngợi khích lệ gì cho cam.
Lâm Sâm Miểu nhướng mày, sắc mặt bình tĩnh đẩy cửa phòng học, bên trong một nhóm thiếu niên thiếu nữ đang vây quanh xem video nghe được âm thanh đều kinh ngạc.
Chân chính nhằm vào Lâm Sâm Miểu chỉ là số ít, còn lại phần lớn đều là dân hóng hớt.
Nhìn thấy người bị bàn tán đi đến, trong chớp mắt cả phòng lập tức yên tĩnh đến mức quỷ dị, mỗi người đều không nghĩ đến việc hôm nay Lâm Sâm Miểu còn có can đảm đi học.
"Đm, cậu ta dám tới thật á?"
"Người ta đến xe tải còn dám chắn, còn cái gì mà không dám nhìn?"
Tất cả mọi người cho rằng Lâm Sâm Miểu sẽ cúi đầu đi về phía chỗ ngồi của mình như mọi khi, nhưng lần này lại ngoài dự đoán, Lâm Sâm Miểu đi đến giữa đám người
Biểu cảm trên mặt cậu không phải là ngoài mạnh trong yếu như mọi người tưởng tượng, mà ngược lại là sự bình tĩnh đến mức khiến người ta nổi da gà, Thế nên cho đến khi Lâm Sâm Miểu đi đến chỗ lớp trưởng đang cầm điện thoại, những bạn học đang vây lại bất giác tản ra ngay lập tức.
Lớp trưởng Đường Đường nắm di động trong tay, có chút không tự nhiên mà nhìn Lâm Sâm Miểu. Tuy rằng cô không thích Lâm Sâm Miểu, thế nhưng cũng không muốn cười nhạo cậu. Video này là trong lúc đang lướt weibo vô tình nhìn thấy, kết quả bạn cùng bàn lớn giọng nhất lớp lập tức thu hút mọi người lại đây.
Ngày hôm qua có người đồn đãi Lâm Sâm Miểu xém chút nữa đẩy Trương Tín Ân từ lầu 5 xuống, lại nghĩ tới việc người này ngày thường có dáng vẻ âm trầm, Đường Đường không khỏi căng thẳng. Nhưng nghĩ đến chuyện Lâm Sâm Miểu thế mà lại có mưu đồ gây rối với nam thân Trương Tín Ân, Đường Đường vẫn cố gắng ngẩng đầu lên, giả bộ hung tợn.
Nhưng vừa ngẩng lên, Đường Đường hơi sửng sốt, cô chưa từng nhìn Lâm Sâm Miểu ở cự li gần như vậy. Từ khi chia lớp tới nay, trong ấn tượng của Đường Đường, người này vẫn luôn xử sự rất lãnh đạm với tất cả mọi người. Nhưng cô nhớ hồi năm lớp 10 có nghe nói thủ khoa trường trông khá đẹp trai.
Không ngờ là thật...
Lâm Sâm Miểu nhìn thoáng qua cô gái trước mặt, sau đó xem đoạn video phát lại trên điện thoại di động, biết mình bị chụp lại, trong lòng sáng tỏ.
"Đừng lấy điện thoại ra, nhà trường kiểm tra đấy."
Sau khi Lâm Sâm Miểu nói xong, cậu xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.
"À.... Ừ!" Đường Đường cũng không ngờ Lâm Sâm Miểu sẽ nói những lời này, chỉ ngơ ngác cất di động.
Lớp 12A1 là lớp mới, Lâm Sâm Miểu không sống được tới hết học kỳ 1. Người trong lớp cậu ấn tượng không nhiều, Đường Đường là một trong số đó.
Nhưng lý do không giống Bạch Dật Phong hay Trương Tín Ân. Mà bởi vì trong đám tang ảm đạm của mẹ Lâm Sâm Miểu, Đường Đường đã đến biếu một bó hoa, sau đó nói một câu xin lỗi với Lâm Sâm Miểu.
Lúc trước, khi biết tin mẹ Lâm Sâm Miểu qua đời, cả trường đều biết do họ nhằm vào xu hướng tính dục của Lâm Sâm Miểu, quậy đến mức phải gọi phụ huynh đến trường nên mới khiến mẹ cậu gặp tai nạn xe cộ.
Nhưng chỉ có mỗi Đường Đường đến tham gia lễ tang, đến xin lỗi. Điều này đủ để Lâm Sâm Miểu cởi bỏ mọi địch ý với Đường Đường.
Hơn nữa, hiện tại Lâm Sâm Miểu không còn là cậu bé 18 tuổi như lúc trước, sự cười nhạo của mấy thiếu niên thiếu nữ này không còn khơi gợi được phẫn nộ trong lòng cậu. Nhưng hận thù đối với đầu sỏ gây tội lại càng thêm mạnh mẽ.
Trương Tín Ân vừa bước vào lớp, đã vô thức liếc nhìn qua chỗ ngồi của Lâm Sâm Miểu, sững sờ thấy Lâm Sâm Miểu đang cất cặp sách.
Chuyện ngày hôm qua cũng ảnh hưởng không nhỏ đến Trương Tín Ân, cậu ta không ngờ Lâm Sâm Miểu hay lạnh lùng hờ hững với mọi người lại yêu thầm mình.
Đối với Trương Tín Ân mà nói, mọi người trong trường này ai cũng có thể thích cậu ta, nhưng cậu ta không khỏi ngạc nhiên khi biết người đó là Lâm Sâm Miểu. Người duy nhất trong trường có thể khiến Trương Tín Ân cảm thấy hổ thẹn không bằng chỉ có Lâm Sâm Miểu.
Tuy nhiên, dù không kỳ thị giới tính của Lâm Sâm Miểu nhưng Trương Tín Ân không có ý định chấp nhận Lâm Sâm Miểu. Cậu ta biết nhiệm vụ của mình từ thủ đô đến Lâm Thành là gì, và cậu ta cũng biết cuối cùng mình phải trở về.
Mặc dù Trương Tín Ân bội phục thành tích học tập của Lâm Sâm Miểu từ tận đáy lòng, nhưng Trương Tín Ân kiêu ngạo trong xương, biết cậu ta và Lâm Sâm Miểu không phải là người cùng thế giới.
Cậu ta là người của nhà họ Trương.
Nghĩ đến thái độ của Lâm Sâm Miểu đối với mình ngày hôm qua, sự giáo dục của Trương Tín Ân vẫn thôi thúc cậu ta phải đi xin lỗi. Có thể ép một Lâm Sâm Miểu luôn trầm mặc ít lời thành dáng vẻ kia, chắn cậu ta đã lỡ buông lời xúc phạm.
"Tín Ân! Hôm nay cậu đến sớm thế?
Bạch Dật Phong bước vào lớp học, thân thiết đâm vào vai Trương Tín Ân, vừa lúc làm gián đoạn bước đi về phía Lâm Sâm Miểu của Trương Tín Ân.
"Ừ, hôm nay đi ké xe của người lớn trong nhà." Trương Tín Ân gật đầu với Bạch Dật Phong, rồi tiếp tục đi về phía Lâm Sâm Miểu.
Bạch Dật Phong nhìn Lâm Sâm Miểu, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia u ám. Ngày hôm qua cậu ta đã biết Lâm Sâm Miểu bình an vô sự. Nhưng nhìn thấy bộ dạng thản nhiên của Lâm Sâm Miểu hôm nay vẫn khiến cậu ta không khỏi nhức mắt.
Vả lại... Trương Tín Ân thế mà hoàn toàn không so đo hiềm khích trước đây, tiếp cận Lâm Sâm Miểu.
Trong mắt Bạch Dật Phong hiện lên một tia nôn nóng, nghĩ đến những nội dung viết về thân thế của mình trong nhật ký của Lâm Sâm Miểu, cậu ta lập thức cảm thấy ghê tởm không tả nổi.
Hoàn cảnh gia đình Lâm Sâm Miểu không tốt, nói thẳng ra là nghèo đến không thể nghèo hơn. Cho dù thành tích tốt, bình thường Bạch Dật Phong cũng chướng mắt cậu.
Nhưng mà, một người mà Bạch Dật Phong khinh như bụi đất, lại dám cùng thích một người với cậu ta, còn là em trai cùng cha khác mẹ?
Quan trọng, người này mới là đứa con trai hợp pháp ván đã đóng thuyền, mẹ cậu ta chỉ là tình nhân, còn cậu ta, Bạch Dật Phong, cũng chỉ là một đứa con hoang bị mọi người coi thường!
Nghĩ đến đây, đầu ngón tay của Bạch Dật Phong bắt đầu run lên. Chuyện này không ai được phép biết, cho dù không vì tiến vào nhà họ Bạch ở thủ đô, Bạch Dật Phong cũng không cho phép những người xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn một đứa con rơi.
Nghe được tiếng bước chân của Trương Tín Ân, Lâm Sâm Miểu nhạy cảm ngẩng đầu lên. Nhưng cậu không nhìn Trương Tín Ân, mà nhìn Bạch Dật Phong đang đứng sau lưng Trương Tín Ân.
Lâm Sâm Miểu cong khóe miệng cười trào phúng, trước đây cậu mãi không đoán ra. Bạch Lâm Lâm nhắm vào cậu và mẹ cậu thì thôi, còn Bạch Dật Phong cớ sao cũng hận cậu, hận đến mức đẩy cậu từ trên mái nhà xuống.
Bây giờ Lâm Sâm Miểu đã sống quá lâu, sống thành một lão yêu tinh, liếc mắt một cái đã nhìn ra cảm xúc che giấu trong mắt Bạch Dật Phong. Chỉ có thể nói, giáo dục của nhà họ Bạch quả nhiên là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, cách hai mẹ con tranh giành đàn ông y chang nhau.
Nhưng bây giờ Lâm Sâm Miểu cảm thấy Bạch Dật Phong đang làm chuyện thừa, bởi vì bây giờ cậu hoàn toàn không có tí ti tình cảm nào với Trương Tín Ân cả.
"Chuyện gì?" Lâm Sâm Miểu ngẩng đầu nhìn Trương Tín Ân, ánh mắt lạnh nhạt.
Đã quá lâu rồi, Lâm Sâm Miểu gần như đã quên mất mình đã thầm thích người thanh niên trước mặt như thế nào.
Trương Tín Ân ngẩn người, tinh ý phát hiện ánh mắt của người con trai ngày xưa hay im lặng nhìn mình đã thay đổi. Trước đây, Trương Tín Ân chỉ cảm thấy Lâm Sâm Miểu thờ ơ với người khác, nhưng giờ cậu ta đã biết im lặng thực sự là gì.
Điều này khiến Trương Tín Ân bắt đầu nghi ngờ khung cảnh hỗn loạn tại bảng thông báo ngày hôm qua, Lâm Sâm Miểu thích cậu ta thật sao?
Trương Tín Ân còn chưa kịp mở miệng, tiếng gọi của Triệu Thụy đã phát ra từ cửa sau lớp học: "Lâm Tử!"
Lâm Sâm Miểu quay đầu nhìn sang, trong mắt lập tức ánh lên ý cười nói với Trương Tín Ân đang đứng trước mặt: "Chờ tôi một lát."
Sau đó cậu đi thẳng tới chỗ Triệu Thụy, giơ tay thân mật đập vào vai Triệu Thụy: "Tìm tớ hả?"
"Chứ tìm ai!" Triệu Thụy thở hổn hển, cậu ấy không cùng lớp với Lâm Sâm Miểu, vội vàng chạy lên đây đúng là mệt phờ người: "Hôm qua thằng nhóc cậu chạy nhanh thế làm gì? Tớ với mẹ đã xem video trên mạng rồi. Dì không bị sao chứ? Tối hôm qua mẹ tớ phải trực ca, lúc biết tin thì vội gần chết!"
Mẹ Triệu Thụy và mẹ Lâm Sâm Miểu coi như là bạn bè thân thiết của nhau. Cho dù Lâm Sâm Miểu chuyển nhà mấy lần, quan hệ giữa hai gia đình vẫn luôn rất thân mật.
Nghĩ đến vụ tai nạn xe cộ ngày hôm qua, ánh mắt Lâm Sâm Miểu tối sầm lại, chuyện này liên quan đến nhà họ Bạch, Lâm Sâm Miểu không muốn Triệu Thụy bị liên luỵ vào.
Cậu cười nói: "Không sao hết, chỉ sợ bóng sợ gió một hồi."
Cậu cười tỏ vẻ chẳng quan trọng, Triệu Thụy bèn che mắt lại kêu rên một tiếng: "Vãi thật cậu cười hả. Thằng nhóc cậu từ khi lên cấp ba đã giơ cái bản mặt lạnh tanh như cương thi. Giờ cười lên có phải rắp tâm muốn chói mù mắt tớ không?"
Triệu Thụy từ trước đến nay đều biết chiếc bạn cây khế của mình rất ưa nhìn. Hồi học mẫu giáo lại thanh tú như một cô bé, bị một đám nhóc con đẹp trai vây quanh tỏ tình. Nhưng sau khi lên cấp ba, Lâm Sâm Miểu tâm tư nặng, cả đầu óc và cơ thể đểu chuyên tâm vào việc học, hai người trở nên xa lạ không ít.
Bây giờ Lâm Sâm Miểu cười, tức khắc kéo hai người trở về đoạn thời gian như lúc trước.
"Nín!"
Hai người ở bên này trò chuyện vui vẻ, nhưng Trương Tín Ân bị bỏ lại trước chỗ ngồi của Lâm Sâm Miểu đang nghiêng đầu nhìn cậu, không biết đang nghĩ gì.
Cả lớp cũng kinh ngạc nhìn Lâm Sâm Miểu, không phải vì thấy Lâm Sâm Miểu cười, mà là vì Lâm Sâm Miểu dám lơ Trương Tín Ân để nói chuyện phiếm với người khác?
Chuyện thật như đùa, cho dù Trương Tín Ân đến gặp hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng không dám tuỳ tiện vứt ở một bên.
Bạch Dật Phong nhìn Trương Tín Ân thất thần nhìn Lâm Sâm Miểu chăm chú, và không khỏi nắm chặt tay. Nhưng cậu ta chưa bao giờ quang minh chính đại kiếm chuyện với Lâm Sâm Miểu ngay trong lớp, vì vậy đưa mắt ra hiệu với các bạn học bên cạnh.
Người dựa vào nhà họ Bạch ở trong lớp không ít, vị Tề Hổ đứng bên cạnh này chính là một trong số đó.
Chuyện dán nhật ký của Lâm Sâm Miểu hôm qua là do Tề Hổ sai người làm.
Tất cả mọi người trong lớp đều biết Tề Hổ và Lâm Sâm Miểu như nước với lửa, nhưng họ không biết đều do hoàng tử nhỏ Bạch Dật Phong trong mắt bọn họ sai sử.
"Này! Lâm Sâm Miểu cậu có ý gì? Hôm qua Trương Tín Ân người ta suýt nữa đã bị cậu đẩy từ tầng năm xuống, cậu còn không thèm xin lỗi?"
Tề Hổ gân cổ lên gào thét với Lâm Sâm Miểu.
Lâm Sâm Miểu nhíu mày, hoang mang liếc nhìn Triệu Thụy một cái. Ngày hôm qua đầu óc cậu mơ mơ màng màng, không nhớ nổi mình đã gặp ai.
"Thằng nhóc kia cản trở không cho cậu đi, bị cậu đẩy ra." Triệu Thụy hất cằm về phía Trương Tín Ân. Hiện tại cậu ấy đang nhìn Trương Tín Ân dưới góc độ của nhà mẹ đẻ, càng nhìn càng không hiểu tại sao thằng bạn mặc chung cái quần với mình lại thích phải người này.
"Xin lỗi cậu." Lâm Sâm Miểu quay đầu nói lời xin lỗi với Trương Tín Ân.
"Không sao." Những gì Trương Tín Ân muốn nói lúc này không thể không nói ra, cậu ta chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn khó tả, dường như vài thứ quen thuộc trong mắt Lâm Sâm Miểu đã biến mất không dấu vết dưới sự thờ ơ của cậu ta. Điều này khiến cậu ta chỉ có thể duy trì thái độ ôn hoà như bình thường, gật đầu với Lâm Sâm Miểu.
Tề Hổ còn muốn nói gì, Đường Đường thân là lớp trưởng lại đứng lên, nói: "Tiết học buổi sáng bắt đầu rồi, về chỗ ngồi hết đi!"
Tề Hổ câm miệng. Tuy lớp trưởng Đường Đường chỉ là nữ sinh, nhưng tính cách của cô cũng khá đanh đá, còn đến từ thủ đô giống Trương Tín Ân, Tề Hổ cũng không dám chọc.
Nhìn Lâm Sâm Miểu trở lại chỗ ngồi, Đường Đường quay đầu nghĩ thầm, không mắc nợ cậu ta nữa. Giành Trương Tín Ân với cô, cô quyết định tiếp tục ghét Lâm Sâm Miểu.
Tuy nhiên, Lâm Sâm Miểu vẫn không thể hoàn thành buổi học sáng nay, giáo viên quản nhiệm Quách Kính An đã gọi cậu ra sớm và đưa cậu đến phòng hiệu trưởng một lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.