Edit: Hạ Quyên
Nghe thấy giọng nói ngang ngược vô lý này, ánh mắt vốn lạnh lùng của Lâm Sâm Miểu càng trầm hơn. Cậu lập tức xuống giường mở cửa phòng đi tới cửa chính.
"Con xin hai người, xin hai người đừng lớn tiếng! Hôm nay Miểu Miểu bị thương, nó đang nghỉ ngơi, hai người đừng quấy rầy nó!" Chương Mật Phương mặc tạp dề nhỏ giọng năn nỉ ông bà cụ trước mặt.
Hai người già kia lại đầy mặt hung ác, chống nhanh quát to: "Cớ gì tao không được lớn tiếng! Miểu Miểu là cháu của tụi tao. Tao ngược lại muốn gọi nó ra đây, để nó nhìn xem người làm mẹ như mày đuổi bố nó ra khỏi nhà ra sao, còn muốn bức chết ông bà nội nó!"
"Chương Mật Phương! Mày khiến cái nhà này chia năm xẻ bảy, chẳng lẽ phải thấy tao và mẹ chồng mày chết đói mới hả cái dạ mày ư?" Ông cụ Lâm cũng đúng lý hợp tình mà thét to, trong câu nói sặc mùi đòi tiền.
Từ sau khi Chương Mật Phương và Lâm Tiềm Uyên ly hôn, Lâm Tiềm Uyên ở rể Bạch gia, không chỉ bỏ vợ bỏ con, đến cả cha mẹ cũng không nuôi. Hai ông bà cụ họ Lâm bèn quấn lấy Chương Mật Phương. Hễ hết sạch tiền là ập tới quậy phá ồn ào, vừa đe dọa vừa dụ dỗ Chương Mật Phương cấp tiền nuôi nuôi dưỡng bọn họ.
Ban đầu Chương Mật Phương còn đồng tình mà đỡ đần đôi việc, sau đó mới nhận ra, hai cụ già này vì đòi tiền mà bất chấp mặt mũi.
"Không được." Lần này Chương Mật Phương rắn rỏi ngoài dự đoán: "Miểu Miểu sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tro-thanh-vo-de-toi-lai-xuyen-ve/959902/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.