Chương trước
Chương sau
Ba Hứa-đang-hơi-cô-đơn ho hắng hai tiếng, uy nghiêm hỏi: “Con tìm được bộ ấm trà chưa?”
Hứa Thừa Hạo đẩy cái hộp qua: “Hôm nay dùng tạm bộ này đi ạ.”
Ba Hứa liếc qua, trong hộp là bộ ấm chén sứ men xanh, khác hoàn toàn với bộ sứ Thanh Hoa linh lung* ông muốn, “Thằng nhóc này, con lấy nhầm rồi, ba muốn bộ sứ Thanh Hoa linh lung cơ.”
*Đồ sứ linh lung: Các sản phẩm sứ linh lung sử dụng kỹ nghệ “chạm khắc rỗng” trên xương gốm, Mỗi “mắt linh lung” hình hạt gạo đều được chạm khắc tinh xảo, có quy luật, đối xứng, hoàn toàn thủ công bởi những người thợ lành nghề.
Hứa Thừa Hạo: “Con làm sao nhận ra được nhiều loại như vậy…… Không sao, Cảnh Nhất Thành sẽ không để tâm dùng chén trà nào đâu.” Nói xong, anh còn quay đầu nhìn người kia: “Phải không?”
Cảnh Nhất Thành phối hợp gật đầu: “Đúng.”
Ba Hứa: “……”
Nhìn biểu hiện này, ông càng tin là thằng oắt con do sốt ruột quay về nên vớ đại một bộ…… Này thật là, chưa kết hôn đã quên hết cả ba mẹ.
Còn có cậu Cảnh Nhất Thành này, làm người hai mặt à? Mới nãy còn khó nói chuyện lắm mà??
Ba Hứa đánh giá Cảnh Nhất Thành, cố ý hỏi: “Cảnh tiên sinh có biết pha trà không?”
Cảnh Nhất Thành thành thật lắc đầu: “Không ạ.”
Hứa Thừa Hạo nói theo: “Không sao, ba em pha trà ngon lắm, anh ráng mà học đó.”
Cảnh Nhất Thành: “Ừ.”
Ba Hứa: “……”
Ông đã nói gì chưa? Ông đồng ý rồi à? Ông đang làm khó hai đứa đấy!
Ba Hứa tức đến nội thương, ông cứ cảm thấy gọi người vào thư phòng không phải là làm khó đối phương, mà là tự làm khó chính mình.
Ơi trời ơi tức đến đau tim.
Trận chiến trong thư phòng, ba Hứa bị Hứa Thừa Hạo và Cảnh Nhất Thành liên thủ đánh bại, hoàn toàn thua cuộc. Không chờ đến lúc mẹ Hứa gọi xuống ăn cơm, ông đã vội vàng trốn về phòng khách, quyết định đến bữa trưa sẽ rửa sạch nỗi nhục bằng cách uống cho đối phương gục tại chỗ.
Tửu lượng của Cảnh Nhất Thành bảo kém thì không đến nỗi một ly đã gục, nhưng chắc chắn không thể so được với ba Hứa đã kinh qua rất nhiều tiệc rượu, vài lượt cụng ly sau, Cảnh Nhất Thành đã uống đến mức chỉ còn biết ngồi nhìn chằm chằm Hứa Thừa Hạo.
Hứa Thừa Hạo cảm thấy đã đủ rồi, ngăn lại: “Ba đừng uống nữa, Cảnh Nhất Thành đã sắp choáng váng rồi, nếu ba còn muốn uống thì để con uống với ba.”
Ba Hứa đắc ý dạt dào: “Uống với con thì có gì mà vui, hôm nay Cảnh tiên sinh lần đầu đến chào hỏi, ba đương nhiên phải tiếp đãi người ta cho tốt chứ.”
Hứa Thừa Hạo: “Uống với con thì làm sao? Nếu con với Cảnh Nhất Thành bắt tay, có khi còn uống cho ba gục luôn.”
“Nói vớ vẩn!”
“Ai nói vớ vẩn, lần trước ba còn uống say khướt ở nhà con, mẹ phải chăm sóc ba cả đêm…… Có đúng không mẹ?”
Mẹ Hứa thấy con trai hỏi là lập tức quăng luôn chồng: “Đúng đấy, ông lúc đó say bét nhè, tôi phải thay quần áo cho ông, lau mặt cho ông, mệt muốn chết, ông dám nói ông quên rồi xem?”
Ba Hứa nào dám nói quên, ông vội vàng bổ cứu: “Không quên không quên…… Bà vất vả rồi, nào, ăn nhiều một chút để bồi bổ thân thể.”
Mẹ Hứa hài lòng: “Phải thế chứ.”
Thành công dời sự chú ý của ba mẹ đi, Hứa Thừa Hạo nhân cơ hội chọc Cảnh Nhất Thành: “Ăn cơm đi, ăn xong em dẫn anh lên thăm phòng em.”
Cảnh Nhất Thành không có phản ứng, vẫn cứ nhìn chăm chú anh như trước, nhìn kỹ thì mắt hắn trông có hơi dại ra.
Hứa Thừa Hạo nhích lại gần, Cảnh Nhất Thành cũng chuyển mắt theo; Hứa Thừa Hạo nghiêng đầu về phía trước, hắn cũng nghiêng đầu theo, vẻ mặt vô tội dại ra quả thật dễ thương chết người.
Hiếm có cơ hội được thấy bộ mặt than của Cảnh Nhất Thành biến thành vẻ mặt này, Hứa Thừa Hạo như đứa bé nhặt được đồ chơi mới, chơi mãi không thấy chán, cuối cùng bị ba Hứa mắng, anh mới an phận lại, cười không ngừng được: “Con lần đầu tiên thấy Cảnh Nhất Thành say như vậy đó.”
Ba Hứa nhịn không được kiêu ngạo: “Còn phải luyện nhiều lắm.”
“Không cần đâu.” Hứa Thừa Hạo nhìn Cảnh Nhất Thành đang ngơ ngác, anh mím môi cười: “Thế này cũng tốt rồi.”
Mẹ Hứa phụ họa: “Ông nghĩ ai cũng tham rượu như ông sao?”

Ba Hứa bị hai bên tấn công, chỉ biết im lặng.
Hứa Thừa Hạo nhân cơ hội gắp cho Cảnh Nhất Thành miếng rau, rồi chống cằm nhìn hắn ăn cơm. Cảnh Nhất Thành say rượu thật sự là rất ngoan, Hứa Thừa Hạo gắp cho cái gì thì hắn ăn cái đó. Hứa Thừa Hạo còn cố tình gắp cà rốt – món mà hắn bình thường không bao giờ đụng tới, không ngờ Cảnh Nhất Thành chỉ nhíu mày, rồi cứ thế ăn.
Mẹ ơi, ngoan quá đi mất.
Hứa Thừa Hạo xém nữa bị sự dễ thương này làm cho xịt máu, nếu ba mẹ không có ở đây, chắc anh đã nhào lên ôm người hôn mấy cái. Đang nghĩ ngợi thì khuôn mặt đẹp trai trước mắt tự dưng phóng to lên mấy lần, Hứa Thừa Hạo bị bất ngờ, không kịp làm gì đã bị hôn một nụ hôn, anh luống cuống nhìn ba mẹ, thì thầm hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Cảnh Nhất Thành: “Em muốn hôn anh.”
Hứa Thừa Hạo không thừa nhận: “Em không có.”
Cảnh Nhất Thành biết nghe lời: “À, vậy anh muốn hôn em.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Chú bé này thật sự là say mèm rồi nên không nhớ rõ mình đang ăn cơm ở nhà ai sao???
Hứa Thừa Hạo ngồi im, không dám nhìn ánh mắt của ba mẹ, anh cúi đầu ăn đại chút gì đó cho xong để kéo Cảnh Nhất Thành đi, ai ngờ mông còn chưa nhấc được khỏi ghế đã bị ấn ngồi xuống lại, Cảnh Nhất Thành cau mày, nghiêm túc nói: “Ăn cơm.”
Hứa Thừa Hạo: “Em no rồi.”
Cảnh Nhất Thành nhìn bát của anh, khẳng định: “Chưa no, ăn đi.”
Hứa Thừa Hạo có chút tuyệt vọng, vừa định há mồm nói chuyện thì bị đút một miếng cơm, Cảnh Nhất Thành: “A—-“
Hứa Thừa Hạo: “……”
Bỏ đi, so đo với sâu rượu làm gì, anh đã từ bỏ chống cự.
Hứa Thừa Hạo mặt than được đút ăn xong hết lượng cơm thường ngày mới có thể đào thoát, anh tóm Cảnh Nhất Thành chạy vội về phòng.
Ba mẹ Hứa gia nhìn thấy hết cả quá trình: “……”
Ngấy đến tận cổ.
Nhưng mà chuyện này cũng làm mẹ Hứa rất hài lòng: “Người ta bảo say rượu mới thấy tính cách thật, không ngờ Cảnh Nhất Thành say rượu còn nhớ con mình ăn bao nhiêu cơm, hơn nữa còn biết nó thích ăn cái gì…… Tôi nhìn rồi, toàn gắp những món Thừa Hạo thích.”
Ba Hứa hơi chua: “Ngộ nhỡ là giả bộ thì sao?”
Mẹ Hứa: “Có giả bộ cũng đỡ hơn ông, uống say xong ngủ như lợn chết.”
Ba Hứa: “……”
Không muốn nói chuyện nữa.
Trên lầu. Hứa Thừa Hạo đang tìm khăn để lau mặt cho Cảnh Nhất Thành tỉnh táo một chút, Cảnh Nhất Thành cứ lẽo đẽo theo sau anh, anh đi thì hắn đi mà anh dừng thì hắn cũng dừng, tới tới lui lui không biết mệt, đúng chuẩn nghĩa đen “một tấc không rời”.
Hứa Thừa Hạo không biết phải làm sao, anh quay người lại, nói: “Anh không ngồi xuống nghỉ à?”
Mắt Cảnh Nhất Thành nhìn anh sáng quắc, sau một lúc mới tiến lên hai bước, ép anh dựa vào bệ rửa mặt, hai tay hắn ôm lấy eo anh, cúi đầu muốn hôn.
Hứa Thừa Hạo chà khăn thẳng vào mặt hắn: “Anh tỉnh táo một chút, còn đang ở nhà em đó.”
Cảnh Nhất Thành nghe vào tai nhưng vẫn cúi xuống hôn anh. Đầu lưỡi mang theo mùi rượu tiến vào, Hứa Thừa Hạo nhịn không được, mút một cái, ừm, rượu trắng 52 độ.
Lần này không có gì phải vội vàng, cái chốt chặn nào đó của Cảnh Nhất Thành được thả phanh, hắn một tay đỡ sau gáy Hứa Thừa Hạo, đòi hỏi càng nhiều hơn, tay kia thì vòng quanh eo anh, dùng sức nhấc cả người ngồi lên bệ.
Khăn mặt rớt xuống giữa hai người, bị Cảnh Nhất Thành nhấc chân đá ra ngoài. Hắn ghé vào càng gần hơn, ép Hứa Thừa Hạo dựa vào gương, không có sức phản kháng, Hứa Thừa Hạo chỉ biết nghẹn ngào vùi đầu vào vai hắn. Một tia sáng lóe lên trong mắt người đàn ông trong gương, hắn cười nhẹ, đặt một nụ hôn lên gáy người trong lòng.
Một lần hành sự là mấy tiếng đồng hồ, Hứa Thừa Hạo bị ép đến mệt lả, quyết định sau này không cho Cảnh Nhất Thành đụng đến rượu nữa, tỉnh rượu thì chỉ có mỗi anh đau… mẹ nó, bực cả mình, tại sao anh lại bị đau chứ!!
Hứa Thừa Hạo không nhịn được nữa, anh gạt bàn tay dê của đối phương ra, mở tủ quần áo của mình.
Tắm xong, Cảnh Nhất Thành cũng tỉnh táo ít nhiều, hắn xáp lại gần, nhỏ giọng dỗ dành: “Hạo Hạo đừng giận, là anh sai rồi.”

Hứa Thừa Hạo lườm hắn: “Sai cái gì?”
Cảnh Nhất Thành trịnh trọng nói: “Không nên bị sắc đẹp dụ dỗ cho sa ngã.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Hứa Thừa Hạo không nhịn được: “Em kệ anh, hôm nay em không về, anh tự về một mình đi.”
Cảnh Nhất Thành sợ nhất là chiêu này, hắn vội vã giúp anh mặc quần áo, xoa bóp eo, âu yếm hôn nhẹ, làm đủ bài bản, dỗ cho Hứa Thừa Hạo mát dạ mới tủi thân nói: “Hạo Hạo, em đừng dọa anh, về nhà với anh, được không?”
Hứa Thừa Hạo: “Nhưng mà em phải ở lại để nghe ngóng, xem ba mẹ em cảm nhận thế nào với anh.”
Cảnh Nhất Thành khều ngón tay anh, cúi đầu nói: “Nhưng mà anh không muốn rời khỏi em……”
“Đây là nhà em, với cả cũng chỉ cách mười phút đi đường.”
“Xa lắm.”
“Này mà xa?”
“Em không ngủ cùng giường với anh, anh đã thấy xa.”
Hứa Thừa Hạo: “???”
“Đồ háo sắc, biến đi!”
Cảnh Nhất Thành ôm người không buông tay: “Anh không biến, anh muốn em về cùng với anh.”
Hứa Thừa Hạo ghét bỏ: “Tránh ra.”
Cảnh Nhất Thành không tránh, còn hôn thêm vài cái.
Hứa Thừa Hạo không chịu thua, bắt hắn phải hứa buổi tối không làm thì mới chịu về cùng hắn.
Hai người bàn bạc xong rồi xuống lầu, cũng may là lúc tạm biệt, ba mẹ Hứa không hỏi hai người đi về làm gì, mà chỉ nhắc tới Nguyễn Thần Hiên: “Nguyễn lão gia tức quá sinh bệnh, đến giờ còn chưa hồi phục, hai đứa cũng tham gia tiệc thì nhớ đến thăm…… Tốt xấu gì cũng nể mặt một chút.”
Hứa Thừa Hạo gật đầu đáp ứng, xác định ba mẹ không còn gì khác muốn nói, anh liền vội vàng đưa Cảnh Nhất Thành đi về, đỡ cho bị ba mẹ thấy dấu hôn lại xấu hổ.
Sau đấy, Hứa gia cũng không nói lời gì phản đối, thoạt nhìn thì giống như hai ông bà đã ngầm thừa nhận chuyện bọn họ thành đôi.
Cảnh Nhất Thành cảm thấy mình đã vượt được ải, nội tâm không khỏi phình lên như bong bóng, còn lên mạng xã hội khoe tình yêu, để lại một câu: “Hôm nay tâm trạng tốt nên quyết định nhận một đơn hàng cũ, tới trước nhận trước.”
Mọi người: “!!!”
Đơn hàng cũ nghĩa là gì? Nghĩa là Cảnh Nhất Thành đồng ý nhận làm lại vũ khí quân đội đó!!! Hóa ra Cảnh Nhất Thành vui vẻ thì sẽ có loại phúc lợi này, quả thật là cơ hội tốt!!
Vì thế mọi người đều điên cuồng: “Tôi tôi tôi tôi tôi tôi, người thứ nhất phải không?”
“Tôi!!!”
“Cảnh tiên sinh a a a.”
“Tôi phải đặt!! Cảnh tiên sinh, anh rốt cuộc đã mở đơn hu hu hu tui cảm động quá.”
Trong đám người tay nhanh như chớp này, có tin nhắn của một vị người quen nào đó khá bắt mắt, cậu ta nói: “Cảnh tiên sinh, tôi bấm phím chậm nhưng lại có rất nhiều lời muốn nói, có thể tôi không phải là người đầu tiên, nhưng tôi đọc bài của anh xong thì thật sự rất muốn chúc mừng anh và Hứa tiên sinh – chúc mừng hai người ra mắt ba mẹ thành công, cũng chúc cả hai có thể nắm tay nhau đón một hôn lễ càng nhiều hạnh phúc hơn, hy vọng hai người đều vui vẻ hạnh phúc.”
Cảnh Nhất Thành nhìn qua, là Tả Hòa. Vì thế hắn đặc biệt trả lời đối phương: “Tuy cậu không phải người thứ nhất, nhưng viết hay đấy, chọn cậu.”
Mọi người đang liều mạng múa bàn phím: “???”
Đậu xanh, còn đi được cửa sau như vậy hả? Đồng chí Tả Hòa, nhanh cút lên top comment mà ngồi!!
Lời tác giả:
Tả Hòa: thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên.jpg
(ngàn vạn cách có thể thất bại chứ nịnh hót thì luôn thành công)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.