Cảnh Nhất Thành hiếm khi bị khiếp sợ đến nói không nên lời, hắn nhìn chằm chằm bầy vịt pudding không còn đầu, cả đầu đều là quà của mình bị phá hỏng…… Bị phá hỏng…… Món quà hắn muốn cất kỹ đã bị phá hỏng……
Hình ảnh này với Cảnh Nhất Thành mà nói là mang theo ám ảnh, một ít ký ức không tốt bay tán loạn trong đầu, liên tục thách thức tâm trạng của hắn. Hắn cảm thấy mình muốn phát tiết ảnh hưởng tiêu cực ra ngoài, toàn thân không khắc chế được lộ ra âm u, ranh giới giận dữ của hắn liên tục bị khiêu khích.
Đột nhiên, chiếc thìa múc bánh pudding vịt vàng đưa tới bên miệng hắn, Hứa Thừa Hạo bảo: “Há mồm!”
Mặt Cảnh Nhất Thành không thay đổi, nhìn lại anh.
Hứa Thừa Hạo đợi hai giây, thấy hắn không phản ứng, làm mẫu nói: “A—“
Cảnh Nhất Thành: “……A”
Hứa Thừa Hạo đút miếng bánh vào trong miệng hắn, hỏi: “Ăn ngon không?”
Cảnh Nhất Thành: “……Ăn ngon.”
Hứa Thừa Hạo: “Tất cả đều cho anh ăn, vui không?”
Cảnh Nhất Thành: “……Vui.”
Hứa Thừa Hạo: “Ngoan lắm.”
Cảnh Nhất Thành: “……”
Hắn phải thanh minh, vừa nãy hắn thật sự tức giận! Tức những bốn giây!
Cảnh Nhất Thành oán giận, ăn hết tất cả bánh pudding vịt vàng nhỏ, xong hắn còn muốn tìm thêm nguyên nhân để tiếp tục giận, chợt nghe Hứa Thừa Hạo nói: “Ớt dị dạng còn nhiều lắm, để lấy ra xào lên cho anh ăn được không?”
“Được!” Cảnh Nhất Thành nháy mắt quên mất hắn còn muốn tức giận, không chỉ trả lời vừa to vừa rõ, còn mò qua giúp lựa ớt dị dạng ra.
Tối xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tro-thanh-lop-xe-du-phong-ca-nam-chinh-va-nam-phan-dien-deu-thich-ta/967330/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.