Giờ phút này, Lý Niệm hận không thể đâm đầu chết tại chỗ, anh ta bưng bát đũa không dám nhìn mặt Hứa Thừa Hạo. Anh ta biết mình chết chắc rồi! Ai mà ngờ đám người này không biết khách sáo là cái gì hết!!
Đằng nào bọn họ cũng yên vị rồi, Hứa Thừa Hạo còn nói được gì nữa. Thân là chủ nnhà, anh cũng chỉ có thể gọi dì giúp việc đưa thêm bát đũa, thản nhiên mời mọi người: “Đừng khách sáo, cứ ăn tự nhiên.”
“Cám ơn Hứa tổng đã chiêu đãi.” Cảnh Nhất Thành cười như không cười trả lời, còn bình luận: “Món thịt xào cay này rất ngon.”
Tim Hứa Thừa Hạo rớt cái bộp, anh quay phắt đầu nhìn về phía phòng khách. Xuyên qua cửa phòng ăn đang mở, Hứa Thừa Hạo nhìn thấy vịt vàng nhỏ vẫn nằm chễm chệ trên bàn trà, không bị ai nhúc nhích, những bông hoa nhỏ trắng tinh xinh đẹp vẫn còn ở trên cây, chứng minh vẫn chưa tới thời gian kết trái – cho nên Cảnh Nhất Thành nói cay không phải ám chỉ vịt vàng nhỏ.
Hứa Thừa Hạo thở phào nhẹ nhõm. Lúc ngồi xuống bên cạnh Lý Niệm, anh mỉm cười, vỗ vai anh ta một cái bốp thật mạnh, thuận tiện hung dữ trừng mắt một cái. Ăn tối cùng đám người này, anh có thể giảm thọ mười năm!
Lý Niệm gắp thức ăn nịnh nọt: “Ăn cơm ăn cơm.”
“Hừ!” Hứa Thừa Hạo hừ lạnh, miễn cưỡng nhận nịnh nọt của ảnh.
Loại ở chung này, trong mắt An Nhu Vũ vừa biết chân tướng thì không khác gì ve vãn. Cô không nói được cảm giác trong lòng là gì, giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tro-thanh-lop-xe-du-phong-ca-nam-chinh-va-nam-phan-dien-deu-thich-ta/967281/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.