Chương trước
Chương sau
Lý Niệm nhìn vẻ mặt anh, chỉ có thể im lặng, vỗ vai anh khích lệ mấy cái, sau đấy xoay người đi làm việc của mình.
Hứa Thừa Hạo cũng tập trung công việc, định dùng sự bận rộn để làm bản thân quên đi chuyện trồng ớt thất bại.
Bận rộn một mạch cho tới trưa.
Đến khi chuông đồng hồ báo hiệu mười một giờ, Hứa Thừa Hạo mới xoa xoa thái dương, vùng vẫy thoát khỏi núi giấy tờ.
Thấy Lý Niệm thắc mắc nhìn sang, Hứa Thừa Hạo đứng dậy, vừa mặc áo khoác vừa giải thích: “Sáng nay mẹ rm gọi điện, bảo tôi về sớm để ăn trưa, tôi sợ quên nên đặt đồng hồ.”
Lý Niệm thay đổi vẻ mặt ngay lập tức, nói: “Bác gái vẫn luôn nhớ cậu, đi đường cẩn thận đấy.”
“Ừ.” Hứa Thừa Hạo cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài.
Đối với lần đầu tiên gặp người nhà của nguyên chủ, Hứa Thừa Hạo có chút lúng túng cùng lo lắng, nếu hệ thống không nói rõ ràng là sẽ không có ai nhận ra điều khác lạ, chắc anh đã tự hù chết mình.
Đời người như vở kịch, tất cả dựa vào diễn xuất… Ừ, diễn xuất.
Hừa Thừa Hạo hít sâu, mở cửa xuống xe.
“Cậu chủ đã về, bà chủ đang chờ bên trong, cậu mau vào.” Chú quản gia đợi ngoài cửa đã lâu, thấy anh liền nhanh nhẹn chạy lên chào đón.
Hứa Thừa Hạo: “Ba cháu đâu?”
Quản gia nói: “Cũng ở trong nhà, đang chờ cậu về ăn cơm.”
Hứa Thừa Hạo: “Được rồi.”
Cánh cửa trước mặt Hứa Thừa Hạo từ từ mở ra, quản gia đi trước dẫn đường cùng thông báo: “Ông chủ bà chủ, cậu chủ đã về.”
Người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa đứng dậy ngay lập tức, mừng rỡ nhìn qua: “Hạo Hạo!”
Hứa Thừa Hạo bình tĩnh nhìn sang, so sánh theo trí nhớ của nguyên chủ, xác nhận đây chính là mẹ Hứa.
Mẹ Hứa năm nay bốn mươi ba tuổi, nhưng dấu vết thời gian lưu trên người bà ít đến mức không nhận ra, thậm chí có thể nói bà được thời gian thiên vị. Gương mặt trắng ngần xinh đẹp không có mấy nếp nhăn, cơ thể nhỏ nhắn mặc bộ quần áo màu sáng, tràn đầy khí chất tao nhã cùng sự vui tươi tự tin hạnh phúc chỉ thấy ở người phụ nữ được chiều chuộng.
Người đàn ông ngồi cạnh bà mặc bộ đồ thường màu xám, đeo một cặp kính nửa vành, có bốn phần tương tự Hứa Thừa Hạo, lúc ông nheo mắt quay sang nhìn, ánh mắt nghiêm nghị nhưng lại mang theo mấy phần vui mừng.
“Ba, mẹ.” Hứa Thừa Hạo cười đi tới.
“Ừ, công ty xong việc chưa?” Giọng ba Hứa giống hệt như trong điện thoại, hiền lành nhưng mang theo mấy phần nghiêm nghị theo thói quen của một người cha.
Hứa Thừa Hạo: “Cũng tạm ạ, buổi chiều đã có Lý Niệm giám sát rồi.”
Mẹ Hứa sợ hai ba con nói chuyện tiếp sẽ nói sang công việc, nên vội vàng kéo con trai lại nhìn: “Trên đầu con bị gì vậy?”
Hứa Thừa Hạo ngẩn người, vô ý thức sờ lên chỗ có vết sẹo: “Vô tình bị trầy thôi ạ, cũng lành lâu rồi, mắt mẹ đúng là tinh như mắt cú.”
“Mẹ sinh ra con, có chỗ nào lạ là mẹ biết ngay.” Mẹ Hứa đắc ý nói, xong lại đau lòng: “Con lớn như vậy rồi còn để bị trầy da, mẹ cũng không biết phải nói gì với con luôn.”
Ba Hứa chen lời: “Hấp tấp, không tiến bộ chút nào hết, sau này chú ý một chút biết chưa?”
Hứa Thừa Hạo: “Vâng ạ.”
Mẹ Hứa liền không vui: “Hạo Hạo khó lắm mới về nhà một lần, ông dữ như vậy làm cái gì! Không nói nữa không nói nữa, đi ăn trưa.”
Hứa gia là vậy, chuyện nhỏ nghe mẹ Hứa, chuyện lớn nghe ba Hứa.
Nên mẹ Hứa nói đi ăn trưa, cũng không ai có ý kiến gì, tất cả theo bà đi phòng ăn.
Dung nhập vào Hứa gia dễ dàng hơn tưởng tượng rất nhiều, mẹ Hứa và ba Hứa đúng chuẩn là dạng cha nghiêm mẹ hiền, có nhiều chuyện lặt vặt thì ba Hứa đều nghe theo mẹ Hứa, nên địa vị của Hứa Thừa Hạo trong nhà cũng khá cao, tiếng nói cũng có lực, anh sinh hoạt cùng hai người họ cũng có thể ứng đối tự nhiên.
Cả nhà ăn trưa xong, uống trà chiều, rồi bắt đầu chuẩn bị đi dự tiệc.
Đây là việc mẹ Hứa thích nhất – diện đồ cho chồng và con trai!
Hai ba con mỗi người chọn một bộ vest, cà vạt phối với đồ theo tiêu chuẩn, khuy măng sét tinh xảo, ghim cài cổ áo lấp lánh cùng một bộ với dây đeo, đồ đôi hai ba con: get√
Hứa Thừa Hạo nhìn bản thân như thay đổi thành một người mới ở trong gương, không nhịn được thầm cảm thán ánh mắt của mẹ Hứa, vest đen phối áo sơ mi trắng, cà vạt đồng màu với áo khoác, được bàn tay mẹ Hứa thắt rất tao nhã và sang trọng, ghim cài cổ áo nạm kim cương lấp lánh đeo bên ngực trái.
Mẹ Hứa còn đặc biệt tìm một chiếc đồng hồ đeo tay có dây bằng bạc cho Hứa Thừa Hạo, bà hài lòng nhìn đứa con trai anh tuấn tiêu sái, sớm quên luôn chồng mình vẫn đang đợi bên cạnh.
Ba Hứa: “… Khụ khụ khụ!”
Mẹ Hứa: “Đây đây~~”
Hứa Thừa Hạo nhìn hai người sinh hoạt, không nhịn được lộ ra nụ cười… Cả nhà nguyên chủ thật sự rất yêu thương nhau.
Trong truyện không có nhiều đoạn nói về gia đình nam phụ, chỉ đến khúc cuối khi nam phụ và nam phản diện kéo nhau cùng chết, mới có vài dòng ít ỏi miêu tả sự đau buồn của ba mẹ nguyên chủ cùng sự căm ghét của họ với nữ chính.
So với trong truyện không có mấy câu miêu tả cùng thực tế ở chung, tình cảm trong lòng Hứa Thừa Hạo bắt đầu lay động, anh có thể tưởng tượng được mẹ Hứa tan nát cõi lòng như thế nào sau khi mất đi con trai, anh cũng có thể nhìn thấy ba Hứa, một người cha nghiêm khắc nhưng thật ra lại hết lòng bảo vệ con, thì chết lặng.
Phần quà hắc ám do tiếp xúc với nữ chính… Quả nhiên anh phải cố gắng tránh thật xa mới được!
Vì hạnh phúc ngọt ngào của Hứa gia, cũng vì mình.

Sáu giờ chiều, tiệc đính hôn đón khách.
Hứa gia đến tiệc lúc trời đã tối, ánh đèn chiếu sáng biệt thự nguy nga lộng lẫy, ánh sáng phản chiếu trên gương mặt lạnh tanh âm u của Nguyễn Thần Hiên.
Y đứng đón khách ở cửa, giữa hàng lông mày là sự lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút vui sướng nào của người sắp đính hôn, lúc Hứa Thừa Hạo đứng trước mặt y, y để lộ ra địch ý không chút che giấu.
Hứa Thừa Hạo nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Thần Hiên, rồi bình tĩnh dời ánh mắt sang chỗ khác, theo ba mẹ tiến vào tiệc.
Loại thái độ này của anh làm Nguyễn Thần Hiên bực bội vì giống như đang đấm vào bịch bông, ánh mắt y bốc lửa, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của đối phương.
Nguyễn Thần Hiên còn chưa đen mặt xong thì nghe thấy tiếng thắng xe sau lưng, y quay đầu nhìn vừa lúc cửa xe mở ra, một người mặc vest màu xám bước xuống xe, những ngón tay thon dài, trắng nõn, chậm rãi cài từng chiếc nút trên áo khoác, ánh đèn quét qua mắt lúc hắn ngẩng đầu lên, làm tăng thêm mấy phần lạnh lùng.
Sắc mặt Nguyễn Thần Hiên càng khó coi: “…Cảnh Nhất Thành!”
—–
Khách quý đến dự tiệc rất đông, những vị khách mặc trang phục tao nhã, tinh tế cùng trò chuyện, cụng ly với nhau, bất kể trong lòng đang nghĩ điều gì, ngoài mặt họ vẫn cười nói rôm rả, bình tĩnh quan sát đối phương.
Hứa Thừa Hạo xui xẻo, bị nhìn nhiều nhất!
Dù sao mọi người đều biết chuyện ồn ào tranh giành người yêu giữa Nguyễn Thần Hiên và Hứa Thừa Hạo, cũng biết luôn Nguyễn Thần Hiên là người thắng, còn Hứa Thừa Hạo thảm bại, kết thúc bằng việc từ hôn.
Bây giờ Nguyễn Thần Hiên đột nhiên đính hôn, thì tương đương với việc tuyên bố chia tay với An Nhu Vũ, đây không phải là cơ hội cho Hứa Thừa Hạo nắm lấy sao? Cho nên mọi người đều nhất trí, mục đích Hứa Thừa Hạo xuất hiện ở tiệc – anh đến là để vả mặt, tuyên bố bản thân.
Có khi tối nay có kịch hay để xem!
Ôm ý nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều chú ý thật kỹ từng cử động của Hứa Thừa Hạo, dù Hứa Thừa Hạo đã chào hỏi khách khứa xong, ngồi nghỉ ngơi một mình trong góc, anh cũng có thể cảm nhận những ánh mắt nóng hừng hực xung quanh.
Ban đầu Hứa Thừa Hạo còn ngẩng lên, đảo mắt một vòng, để cho những người đang lén quan sát mình dời mắt đi, nhưng sau mấy lần, anh phát hiện mình vừa cúi đầu thì đâu lại vào đấy nên anh dứt khoát bỏ qua.
Chơi trò mèo vờn chuột với mấy kẻ đó, còn không bằng anh tranh thủ ít thời gian, giải quyết nốt mấy văn kiện công việc còn tồn đọng buổi chiều thì hơn.
Dùng điện thoại di động đọc văn kiện không tiện lắm, trong lúc anh đang cau mày khổ ải giết thời gian, ánh mắt tình cờ liếc sang người ngồi trên ghế sofa cạnh mình.
Anh vô thức quay đầu nhìn qua, cặp lông mày hơi nhăn giờ nhăn chặt hơn, lại là Cảnh Nhất Thành? Hắn cũng tới dự tiệc đính hôn của nam chính?
Theo lý, hắn giờ này nên đi nói sự thật với nữ chính, sau đấy đi theo nữ chính làm sứ giả hộ hoa mới đúng chứ?
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Cảnh Nhất Thành hiểu nhầm anh đang ngạc nhiên vì sự xuất hiện của hắn phá vỡ kế hoạch của anh, hắn rất vui vẻ, thậm chí còn hài lòng nhìn vẻ mặt của anh: “Ngạc nhiên lắm sao?”
Hứa Thừa Hạo giữ lịch sự, giả cười: “Đúng là rất ngạc nhiên.”
Cảnh Nhất Thành cũng không có thành ý: “Thế à, tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy cậu đấy.”
Hứa Thừa Hạo: “…” Anh cúi đầu tiếp tục đọc văn kiện hoàn toàn không muốn trả lời người điên này.
Ai biết hôm nay tên này bị trúng gió hay gì, đột nhiên chạy tới yến tiệc, thôi thì mình bớt đụng tới hắn là được.
Hứa Thừa Hạo không nói gì, Cảnh Nhất Thành cũng im lặng theo. Hắn vốn không phải người chủ động nói chuyện, thậm chí hắn còn thích yên tĩnh, coi như đối phương không nói gì, hắn cũng có thể ngồi im lặng theo, hoàn toàn không cảm thấy lúng túng, ngược lại còn quan sát đối phương lộ liễu.
Ánh mắt hắn nhìn từ những ngón tay thon dài cầm điện thoại của Hứa Thừa hạo, nhìn một mạch qua toàn thân, cuối cùng dừng ở khuôn mặt nghiêng của anh. Ngón tay hắn khẽ động.
Đến bây giờ, hắn vẫn chưa biết kế hoạch của đối phương là gì, càng không biết ý định của đối phương sẽ làm gì để cướp An Nhu Vũ, hay làm sao để làm Nguyễn Thần Hiên tức chết.
Hay là… tên kia đang vắt não nghĩ cách đối phó hắn.
Nghĩ như vậy, Cảnh Nhất Thành cảm thấy hài lòng một cách kỳ lạ.
Dù nói thế nào, từ lúc hạ quyết tâm đoạt lại An Nhu Vũ, hắn cũng đã cẩn thận nghĩ xong quyết sách cùng hướng đi, mọi chuyện sẽ không thể thoát khỏi bàn tay và kế hoạch của hắn.
Cho dù hiện tại có một Hứa Thừa Hạo nằm ngoài dự đoán, nhưng chỉ cần hắn cẩn thận theo dõi chặt một chút, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
Hắn có lòng tin này.
Sự chú ý của Hứa Thừa Hạo hiện giờ không đặt trên người đối phương, cũng không biết tên kia đang nghĩ linh tinh cái gì, anh chỉ tập trung giải quyết công việc của mình, mãi cho đến khi chung quanh vang lên tiếng vỗ tay mừng hai người hôn phu hôn thê xuất hiện, anh mới ngẩng lên, nhìn theo mọi người xung quanh.
Giờ phút này, khách khứa đã đến đủ, MC bước ra, trên sân khấu trung tâm là nhân vật chính của tối nay, hôn phu Nguyễn Thần Hiên và hôn thê Chu Thiến.
Công bằng nhận xét thì vị hôn thê rất xinh đẹp, cô mặc bộ lễ phục trang nhã màu rượu đỏ đẹp mắt, dựa vào bên người Nguyễn Thần Hiên như chim nhỏ nép mình, cười vui vẻ hạnh phúc.
Còn Nguyễn Thần Hiên đứng bên cạnh cô mặc một bộ lễ phục được may tinh xảo, tóc cũng được chỉnh lại, khuôn mặt anh tuấn lại đẹp trai hơn hẳn so với thường ngày, thứ duy nhất khác biệt chính là khuôn mặt y từ đầu đến đuôi đều u ám, hoàn toàn không cho hôn thê của mình chút mặt mũi.
Hứa Thừa Hạo nhìn, không nhịn được muốn cười, môi còn chưa nhếch lên đã nghe một vị người điên bên cạnh sâu xa nói: “Cậu cười cái gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.