Hứa Thừa Hạo suy nghĩ trong lòng, cũng nhanh chóng hành động, vẻ mặt lãnh đạm hất tay nữ chính ra, lui về phía sau một bước, lựa chọn bảo vệ mình. Có lẽ là nhìn ra điều gì đó, An Nhu Vũ đột nhiên xông lên ôm thật chặt lấy Hứa Thừa Hạo, kêu khóc nói: “Hạo ca ca, anh đừng vứt bỏ em, anh đã nói sẽ chăm sóc Tiểu Vũ cả đời, chúng ta đã đồng ý với nhau rồi mà…” Hứa Thừa Hạo hơi buồn cười, anh cúi đầu hỏi cô: “Vậy cô có nhớ lúc tôi nói những lời đấy, quan hệ của chúng ta là gì không?” An Nhu Vũ ngơ ngác. Cô dĩ nhiên biết, khi đó quan hệ cả hai là quan hệ yêu đương, còn đính hôn nữa, Hạo ca ca vô cùng thương yêu cô, cho nên mới đồng ý chăm sóc cô cả đời, nuông chiều cô cả đời. “Nhưng bây giờ, quan hệ của chúng ta thế nào?” Thanh âm của Hứa Thừa Hạo bị gió thổi đi, cảm giác không chân thật, nhưng từng câu từng chữ lại đâm vào tim An Nhu Vũ, làm sắc mặt của cô trắng bệch. Bọn họ đã từ hôn… Thậm chí, Hứa Thừa Hạo còn bị người trong giới thượng lưu chế giễu rất lâu. Hứa Thừa Hạo thờ ơ nói: “Tôi cũng vừa nghe được lời bày tỏ của cô với Nguyễn Thần Hiên, rất cảm động, nhưng mà tôi đột nhiên cảm thấy rất bối rối… Lúc tôi liều chết cứu cô, đứng trước cô che gió che mưa, trong lòng cô chỉ nghĩ đến y.” “Vậy tôi hy sinh như thế có ý nghĩa gì? Vừa nãy, tôi thậm chí cảm thấy mình không có tư cách cứu cô, dù sao tôi cũng không phải người cô mong đợi trong lòng, đúng không?” “An Nhu Vũ, tôi cảm thấy bản thân ở trước mặt cô chính là một thằng ngu!” Nguyên chủ thật sự một lòng yêu An Nhu Vũ, không cách nào dứt bỏ được tình yêu thanh mai trúc mã này. Nhưng Hứa Thừa Hạo không giống anh ta, việc anh muốn làm ngay bây giờ, chính là ở trước mặt nam phản diện Cảnh Nhất Thành, cắt đứt quan hệ với nữ chính! Ít ra, sau này không chủ động trêu chọc tên điên kia, chân anh sẽ không bị đánh gãy, gia tộc cũng không bị liên lụy. Đem ý nghĩ trong lòng tua lại một lần, Hứa Thừa Hạo đưa tay, dưới sự cảnh giác của Cảnh Nhất Thành và sự kinh sợ của An Nhu Vũ, anh cạy từng ngón tay nữ chính ra, đẩy mạnh cô vào lòng Cảnh Nhất Thành. Nữ chính của chú đây, xin nhận lấy! Cảnh Nhất Thành phản ứng nhanh, lập tức ôm chặt nữ chính, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc Hứa Thừa Hạo. Hắn đang nghi ngờ. Hắn không tin một kẻ phút trước còn khăng khăng bảo vệ người yêu lại đột nhiên buông tay cắt đứt quan hệ, hắn càng nghi ngờ đối phương đang giở trò, mưu toan dựa vào diễn kịch để cứu An Nhu Vũ. Hứa Thừa Hạo cũng lạnh mặt mặc kệ ánh nhìn xoi mói của hắn, dù sao trong mắt anh cũng không có tình yêu cho nữ chính, trong veo sạch sẽ, lúc nhìn thẳng tới lại làm Cảnh Nhất Thành né tránh theo bản năng. Ánh mắt thật sạch sẽ… Trước đây Cảnh Nhất Thành chán ghét đối phương, cảm thấy đối phương cứ quấn lấy An Nhu Vũ thật là phiền phức, cho nên chưa bao giờ nhìn thẳng vào anh. Ngược lại không ngờ, đại thiếu gia Hứa gia lại có một đôi mắt sạch sẽ như vậy. Ý nghĩ nảy lên trong đầu rồi biến mất trong chớp mắt, Cảnh Nhất Thành liền thu hồi sự chú ý của mình, kéo nữ chính đang khóc lóc giãy giụa trong vòng tay mình, lôi người đi về phía trực thăng. An Nhu Vũ rốt cuộc không địch lại được sức đàn ông, bị vác lên vai đi thẳng về phía trực thăng. Cô không ngừng giãy giụa trên bả vai người kia, vươn tay hướng Hứa Thừa Hạo kêu khóc: “Hạo ca ca! Hạo ca ca cứu em với! Hạo ca ca —“ Do tiếng kêu khóc mà hàng hộ vệ áo đen đứng chờ cạnh trực thăng toàn bộ đồng loạt nhìn về phía Hứa Thừa Hạo, có mấy điểm laser đỏ nhắm thẳng trán và ngực anh, chỉ cần anh dám xông về phía lưng Cảnh Nhất Thành, sẽ bị bắn thành cái rổ ngay tại chỗ. Hứa Thừa Hạo lúc này chỉ muốn nữ chính niệm tình nguyên chủ đã chăm sóc cô hơn hai mươi năm, bỏ qua cho mình, đừng kêu nữa! Nếu không, anh không bị phế hai chân thì cũng quăng xác ngay tại chỗ luôn đó! Ở bên kia, An Nhu Vũ sắp bị khiêng lên trực thăng, cô kinh hoảng bắt lấy cửa khoang bên cạnh, tiếp tục giãy giụa kêu khóc, Cảnh Nhất Thành cũng không lộ biểu tình gì, gỡ ngón tay của cô ra. Ngón trỏ… Ngón giữa… Ngay lúc mắt An Nhu Vũ lộ ra tuyệt vọng, xa xa đột nhiên truyền tới tiếng động cơ gầm thét. Tất cả mọi người đều ngừng lại, toàn bộ quay đầu lại nhìn. Brừm ———– Một chiếc xe dẫn theo vài con xe cải tạo ngừng cách đó không xa, cửa xe mở ra, một đám binh lính mặc áo chống đạn, tay cầm súng, nhanh chóng xuống xe xếp hàng, mà ở chiếc xe chính giữa, có hai người đàn ông mặc vest bước ra. Hứa Thừa Hạo đoán, trong hai người này, chắc chắn có một người là nam chính. Bọn họ tiến đến gần trực thăng nhưng vẫn đứng ở khu vực an toàn, người đàn ông trông lớn tuổi hơn trong hai người tiến lên một bước, dùng thanh âm trầm ổn nhắc nhở: “Cảnh tiên sinh, lần này ngài cầm vũ khí vào thành phố đã tạo thành nguy hiểm cho dân chúng, mời ngài lập tức buông vũ khí rồi theo tôi trở về.” Nói chung là người này nói chuyện rất có cân nặng, động tác của Cảnh Nhất Thành dừng lại chốc lát, cau mày không vui. Hắn vẫn nắm thật chặt cánh tay An Nhu Vũ, tựa như đang phân tích nếu hắn cưỡng ép đem nữ chính đi thì xác suất thành công là bao nhiêu phần trăm. Người đàn ông không lùi bước, tiếp tục tiến lên một bước, nói: “Cảnh tiên sinh, Thiếu tướng đang chờ ngài.” Người-trong-suốt Hứa Thừa Hạo ngay lập tức nhớ đến trong chi tiết truyện đúng là có cảnh này thật, nam chính sở dĩ tốn chút thời gian cũng là do đi mời người đàn ông này — Thiếu tướng Trương Vân đến, cuối cùng cũng thành công cứu được nữ chính. Từ đấy, Thiếu tướng Trương Vân này trở thành ngón tay vàng khi nam chính muốn đối phó nam phản diện, nhiều lần trợ giúp nam chính kịp thời ngăn cản nam phản diện. Nếu không, căn bản là không có cách nào hạ được nam phản diện vì phần lớn sức mạnh của nam chính là trên thương trường. Quả nhiên, Cảnh Nhất Thành phân tích trong đầu xong, cuối cùng chỉ đành tiếc nuối thả nữ chính, lựa chọn dẫn người đi thẳng. Giống hệt chi tiết truyện, không sai một li. Điểm đỏ laser trên trán và ngực cũng biến mất, Hứa Thừa Hạo nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm, lần tiếp theo mở mắt chỉ thấy An Nhu Vũ nhào vào lòng nam chính, khóc lê hoa đái vũ*. * lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê dính hạt mưa. Vốn dùng miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý phi. Anh đờ mặt nhìn, lắc lắc hai chân có chút tê dại, chuẩn bị rời đi. An Nhu Vũ đột nhiên gọi anh lại, chạy chậm tới hỏi: “Hạo ca ca, anh… những lời anh nói lúc trước là thật sao? Hay là anh cố ý kéo dài thời gian?” Cô hỏi xong, cực kỳ hồi hộp nhìn chằm chằm Hứa Thừa Hạo, ánh mắt vừa khóc nên sáng ngời óng ánh, đáy mắt tràn đầy mong mỏi không thể giấu giếm. Sự chú ý của Hứa Thừa Hạo ngược lại đang đặt trên ánh mắt muốn giết người của nam chính, anh nhàn nhạt nói: “Thật.” An Nhu Vũ trợn mắt, đôi mắt vốn ậng nước ngay lập tức vỡ òa: “Hạo ca ca… Anh, anh đã nói sẽ không trách em… Không phải anh nói làm anh em cũng tốt sao?” “Tôi không trách cô, nếu cô muốn thì cũng có thể gọi tôi bằng anh.” Hứa Thừa Hạo liếc qua sắc mặt lạnh tanh của nam chính, cố ý ám chỉ: “Chẳng qua bây giờ cô có người bảo vệ rồi, không cần tôi nữa, cho nên tôi nên rút khỏi cuộc sống của cô, đúng không?” “Dù là em gái ruột thì cũng có gia đình và cuộc sống của chính mình, tôi cũng không thể can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cô.” “Tôi nhìn thấy cô hạnh phúc là tốt rồi, sau này tôi cũng phải bắt đầu cuộc sống của riêng mình.” “An Nhu Vũ, tạm biệt!” Câu chào này, là thay nguyên chủ tạm biệt. Hứa Thừa Hạo xoay người rời đi, không chút nào lưu luyến. Anh dùng chìa khóa xe trên người để tìm chiếc xe thể thao của nguyên chủ, đang suy nghĩ xem nhà nguyên chủ ở đâu, đi đường nào về, thì hệ thống dẫn đường trên xe tự động mở ra, cũng tự chỉ luôn đường về. Tim Hứa Thừa Hạo nảy một cái, suy đoán đây có thể là hệ thống xuyên sách hay được nhắc đến, vì thế anh im lặng đi theo chỉ đường trở về căn nhà riêng của nguyên chủ, sau đó khóa cửa mở đèn, mặt không biểu tình ngồi chờ trong phòng khách. [Đinh – Chúc mừng đã kết nối với hệ thống xuyên sách, đang tải thêm nội dung truyện, xin chờ đợi.] [Đinh – Tải thành công, bắt đầu khởi động.] [Đinh – Xin chào ngài, hệ thống xuyên sách số 2333 hân hạnh phục vụ.] Ngồi ở phòng khách yên ắng, nhưng trong đầu lại xuất hiện âm thanh liên tục đưa tin tức mới, cái này làm Hứa Thừa Hạo có cảm giác đầu mình bị người ngoài hành tinh cài chip vào, vô cùng khó chịu. Anh hỏi trong đầu: Xin giải thích một chút lai lịch và tác dụng của mi đi. [Đinh – Hệ thống số 2333 là một trong những hệ thống phụ thuộc “Tổng tài bá đạo yêu tôi”, tự động tìm kiếm và chứng minh thân phận căn cứ vào từ ngữ phát động của độc giả, có thể khởi động bảo vệ khi người phát động gặp tình huống nguy cấp, đưa linh hồn người phát động vào trong sách để trải nghiệm quá trình xuyên sách tuyệt vời, nếu hoàn thành nhiệm vụ trong sách, có thể chuyển về thời gian một ngày trước khi chết để thay đổi cuộc đời.] Hứa Thừa Hạo ngơ ngẩn, có nhiều câu hỏi muốn ra khỏi miệng, nhưng anh lại nhất thời không biết nên hỏi gì. Anh ngẫm lại câu trả lời một lần nữa, quyết định hỏi từng vấn đề: Từ ngữ phát động của độc giả là gì? [Đinh – Đang tìm kiếm, xin chờ đợi.] [Đinh – Từ ngữ phát động bao gồm “ngu dốt” “**” “không dám nhìn thẳng” “mắc ói” “**” “biến thái” và một số từ ngữ khác.] Hứa Thừa Hạo:… Con hàng hệ thống xuyên sách này hình như cũng không được thân thiện với cuốn truyện này cho lắm. Vậy là lúc anh đọc truyện, chửi nam phụ bánh xe dự phòng ngu đần, chửi nam phản diện âm u biến thái, thế là vừa vặn kích hoạt hệ thống luôn! Hứa Thừa Hạo đành thở dài, tiếp tục hỏi: Nhiệm vụ có thể cho ta thay đổi cuộc đời là gì? [Đinh – Đang tải, tải thành công.] [Đinh – Mở ra menu lựa chọn nhiệm vụ, có ba lựa chọn: 1 – Chọn tuyến đau tim: công lược tình tiết truyện; 2 – Chọn tuyến hoa cúc đau: công lược nhân vật phản diện; 3 – Chọn tuyến mặt đau: trồng ra nông sản được kích phát bằng hào quang Mary Sue, sau khi ăn thì hô to ba lần “Tôi là đồ đần”, sẽ được chuyển về thế giới thật.] Hứa Thừa Hạo: …… Cái nào nghe cũng không xong. Hứa Thừa Hạo chỉ có thể nghiến răng nói: “Ta chọn tuyến mặt đau!” [Đinh – Ngài chắc chắn chưa?] Hứa Thừa Hạo: Ta chắc chắn! [Đinh – Lựa chọn thành công, ngài có thể lựa chọn một loại nông sản để làm nhiệm vụ.] Hứa Thừa Hạo suy tư một chút, anh nhớ tới một chuyện. Nữ chính đã từng trợ giúp nam phản diện khi còn bé, hơn nữa còn đem một viên kẹo mình trân trọng cho hắn, nói câu: “Kẹo ngọt lắm.” Những lúc nam phản diện chán nản, sẽ nhớ đến vị ngọt tan trong miệng, rồi nhớ luôn cô gái cho mình viên kẹo, sau khi công thành danh toại thì quay lại tìm nữ chính, muốn đối đãi tốt với cô cũng như muốn giữ lại vị ngọt duy nhất mình có khi còn nhỏ, kết quả không ngờ nữ chính đã thích nam chính, còn thành một đôi. Tính cách nam phản diện không tốt, hắn là người u ám bạc bẽo, nụ cười duy nhất cũng chỉ dành cho nữ chính, cũng vì nữ chính mà bắt đầu thích ăn kẹo. Kết quả, nữ chính từ chối đã hoàn toàn chọc giận hắn, mà nam chính thành một đôi với nữ chính cũng bị hắn cho là kẻ xấu cướp đi vị ngọt cuối cùng trong lòng hắn. Vì vậy hắn liều mạng chia rẽ đôi trai gái, tình cảm với nữ chính bắt đầu thay đổi, từ nhớ nhung chuyển thành cố chấp, càng không được lại càng muốn, cuối cùng dâng luôn cả mạng. Hứa Thừa Hạo suy đoán, việc nam phản diện cố chấp với một loại đồ vật, đại khái là do nó ít nhiều có liên quan đến thứ hắn bị mất khi còn bé. Nhưng mà đó là chuyện tình cảm rối rắm giữa đám nhân vật chính, Hứa Thừa Hạo chỉ quan tâm đến việc trở lại thế giới thật, nên anh đặt sự chú ý lên viên kẹo. Nếu nam phản diện thích ngọt như vậy, thậm chí cong yêu thích như mạng mình, vậy anh chọn ớt thì rất an toàn không phải sao? Hứa Thừa Hạo đã biểu hiện cắt đứt quan hệ với nữ chính vô cùng rõ ràng trước mặt nam phản diện, anh không muốn tham gia vào bất cứ tình tiết truyện nào, đề phòng mình không trốn được định luật nữ chính, rồi bị phế hai chân và chết chung với nam phản diện. Anh chỉ muốn sống cuộc sống của mình, không tham dự cái gì hết. Cho nên, để an toàn, anh chắc chắn phải trồng ớt! Ánh mắt Hứa Thừa Hạo tràn đầy kiên định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]