Chương trước
Chương sau
“Không, không nhất định là thần phục sinh.”

Tia chớp xé toạc màn đêm, trời đất trắng xóa, trong ánh sáng sấm sét lạnh lẽo khuôn mặt của quốc vương như một bức tượng thạch cao. Cậu đặt cuốn sách thánh lên bàn, giọng điệu lạnh lùng không thể giải thích được.

“Người đã phản bội một lần sẽ không bao giờ ngần ngại phản bội lần thứ hai. Bây giờ bọn họ đã nếm trải vị ngọt của sức mạnh phi thường, cũng bởi vậy mà oai phong lẫm liệt, độc nhất vô nhị, vậy thì… tại sao bọn họ không nghĩ đến việc thay thế?”

Thứ dễ quên nhất là kính sợ, thứ dễ sinh sôi nhất là tham vọng. Hai đầu ngón tay của quốc vương chạm vào nhau, trí nhớ của cậu luôn khiến người ta kinh ngạc, có mấy lần bá tước Vori trò chuyện với quốc vương, ông đã rất ngạc nhiên khi phát hiện quốc vương am hiểu lịch sử không thua kém bất kỳ nhà sử học kiệt xuất nào: “Giáo chủ Anil đã từng nhắc đến khẩu hiệu truyền giáo ban đầu của Thánh Đình là ‘xây dựng thành phố của Thượng Đế tại thế gian’, thành phố tại thế gian là hình mẫu ban đầu của Thần quốc. Lúc này, tất cả quyền trong giáo lý của Thánh Đình đều thuộc về thánh Peter và Thượng Đế.”

“Quyền lực của giáo hoàng là một quá trình tiến dần từng bước.”

Bá tước Vori đã dành hơn nửa cuộc đời để nghiên cứu lịch sử của Thánh Đình, quốc vương vừa nhắc tới ông đã nhanh chóng kịp phản ứng.

“Ngay từ đầu, giáo lý của Thánh Đình đã nhấn mạnh nhiều hơn đến việc tôn thờ tôn nghiêm và uy quyền của Thượng Đế, cũng như quan điểm về ngày tận thế và phổ quát. Nhưng, đến thế kỷ VI, tầm quan trọng của giáo hoàng và quyền lực mà ông ta nắm giữ bắt đầu tăng lên. Cũng giống như việc đào tạo các nhà thần học, bọn họ cũng đã cẩn thận đào tạo một nhóm các nhà luật học hùng biện, mà vào thế kỷ thứ VII, tập ‘sắc lệnh của Lucado’ được ban hành, bọn họ bắt đầu tuyên truyền rằng vương quyền thế tục đã phụ thuộc vào giáo hoàng.”

“Mà trước đó, quân vương thế tục là hóa thân của Thượng Đế ở nhân gian, là người đại diện giống như bọn họ.”

Quốc vương nói.

“Trong những ngày đầu, chỉ có các nhà luật học của Giáo Hội rao giảng và ủng hộ quyền lực tối cao phổ quát của giáo hoàng. Nhưng ngay sau đó, giới thần học cũng bắt đầu cố gắng chứng minh điều này. Bọn họ dựa trên giao ước giữa thần và người trong sách thánh, tuyên bố rằng theo quy định của ‘Đấng tạo hóa quá khứ, hiện tại và tương lai mãi mãi’ thì quân chủ phải phục tùng giáo sĩ [1], vạ tuyệt thông ra đời từ thời đại này, nhưng bản thân vạ tuyệt thông đã tồn tại vấn đề logic —— đều là hóa thân của Thượng Đế, vậy tại sao giáo hoàng lại có quyền trừng phạt với vua?” Tốc độ nói của bá tước Vori dồn dập: “Bắt đầu từ sắc lệnh của Lucado, sắc lệnh tiếp theo đã ngày càng củng cố quyền lực tối cao phổ quát của chủ thần giáo hoàng, làm sao bọn họ làm được?”

“Quan điểm về Luyện Ngục và người trung gian.”

Quan niệm về Luyện Ngục đòi hỏi mọi người phải tín ngưỡng Thánh Đình, mà vai trò trung gian của các giáo sĩ trong quyền cứu rỗi và vai trò của người chỉ dẫn đến cổng Thần quốc, khiến cho bọn họ khéo léo chuyển giao một phần quyền lực này cho bản thâ.n dưới danh nghĩa thần linh. Và cùng với phát triển trật tự nội bộ của Thánh Đình, một nguyên mẫu của hệ thống Thần quốc xuất hiện cùng với hệ thống giáo chủ, tất nhiên, quyền lực tập trung vào tầng cao nhất của hệ thống này —— giáo hoàng.

“Chính tay thần đã dạy các tín đồ của mình, cách đánh cắp quyền lực của thần.”

Quốc vương nhẹ nhàng nói.

Đúng là trớ trêu.

Thượng Đế cướp đoạt quyền lực từ lịch sử để phục sinh, giáo hoàng và Thánh Đình thì đánh cắp sức mạnh từ Thượng Đế để chiếm đỉnh ngai vàng thế tục.

Vòng tuần hoàn của vận mệnh, hệt như một lời nguyền cổ xưa, kẻ phản bội ắt gặp phản bội.

Nếu cuộc nói chuyện tối nay giữa quốc vương và bá tước Vori được người đời biết đến, vậy thì chỉ sau một đêm vô số người sẽ mất đi nơi gửi gắm tinh thần của mình, hoảng sở không biết về đâu. Thần linh cứu thế là giả, lịch sử bị giả mạo, tín ngưỡng bị lợi dụng… Đế quốc tinh thần kiên cố đã sụp đổ trong một cuộc trò chuyện, chỉ còn lại sự thật lạnh lùng và tàn khốc.

“Tuy đế quốc Thần Thánh đã thành lập, nhưng Thượng Đế chưa chắc sẽ thức tỉnh —— trên đời này có một người còn không muốn thần linh thực sự khôi phục hơn chúng ta.”

Trong cuộc trò chuyện này, quần áo của Bá tước Vori đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đầu ngón tay trắng bệch của quốc vương vuố.t ve chiếc nhẫn xương trên tay.

Cậu đang nghĩ về một thứ khác, về “luật lệnh”.

Luật lệnh không hoàn thiện khiến cho các lực lượng bí ẩn vẫn có thể âm thầm can thiệp vào lịch sử nhân loại trước vương quốc ngàn năm bắt đầu. Phần chưa trọn vẹn của luật lệnh nằm trong tay của rắn thế giới, nó đã phản bội trong “cuộc chiến hoàng hôn”, lấy đi một phần kết quả thắng lợi của chiến tranh. Nửa luật lệnh chưa hoàn thiện này đã khiến nó phải ẩn thân trong lăng mộ của các vị thần để hấp thụ sức mạnh.

Vậy thì, có lẽ còn một nửa, một nửa luật lệnh chưa trọn vẹn đó ở trong tay ai?

“Siorde.”

Quốc vương nhỏ giọng nói, hệt như đang trả lời bá tước Vori, hoặc như đang nói với bản thân.



Siorde đi đi dạo trong thành Colline.

Mấy ngày nay, bầu không khí thành Colline rất căng thẳng, tuy Siorde đã kiềm chế đoàn kỵ sĩ Thần Điện, không cho phép thảm kịch tàn sát Kossoya diễn ra ở đây. Nhưng mối quan hệ giữa các kỵ sĩ và dân thành thị vẫn còn đầy mùi thuốc súng, xung đột có thể nổ ra bất cứ lúc nào.

“Ta biết, trong nội bộ Thánh Đình, vẫn có rất nhiều tiếng nói khác nhau về phong trào Thánh quân lần này, có người cho rằng ta quá mức liều lĩnh, cũng có người cho rằng thời cơ chưa tới.”

Siorde đứng trước đại học Morse thành Colline, hơi ngẩng đầu nhìn cánh cổng hình vòm bằng đá của học viện có chạm khắc tường vi.

“Tầm nhìn xa của bệ hạ nằm ngoài tầm hiểu biết của bọn ta.”

Đi dạo với Siorde là một giáo chủ đã vượt qua eo biển của Abyss, đồng thời là một sứ giả mang theo mật thư từ Vịnh Thánh Linh. Nhưng, sau khi giáo hoàng Siorde biết tin ông ta đến, lão ta không vội nhận mật thư từ ông ta, thay vào đó mời ông ta đi dạo quanh thành Colline.

Từ sau khi đế quốc Thần Thánh thành lập, đã có một mối quan hệ vi diệu giữa Thánh Đình và đế quốc.

Trên danh nghĩa, Thánh Đình và đế quốc Thần Thánh là tương đương. Nhưng thực ra, mười hai Thánh Địa của Thánh Đình cùng với những thể chế trước đây vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập vào đế quốc Thần Thánh. Tuy rằng quan hệ giữa hai bên vẫn rất thân thiết, nhưng chỉ cần Vịnh Thánh Linh còn tồn tại, tự nhiên sẽ có điểm phân chia lợi ích giữa hệ thống Thánh Đình và đế quốc Thần Thánh.

Thậm chí, có mấy lão viện trưởng của Thánh Đình, có trưởng lão cho rằng toàn bộ Thánh Đình đều bị Siorde lừa gạt.

Siorde lấy theo xương cốt tinh nhuệ của Thánh Đình, tạo ra một vỏ bọc mới gọi là “Đế quốc Thần Thánh” ở vùng đất Blaise. Giữa lớp vỏ cũ và lớp vỏ mới, lão ta là người duy nhất được hưởng lợi, chứ không phải Thánh Đình. Chỉ là uy vọng nội bộ của Siorde trong Thánh Đình quá cao, trước đó, kiểu tiếng nói này trước đó cứ bị đè xuố.ng.

Nhưng, khi Siorde chỉ huy lực lượng tinh nhuệ tấn công Legrand, còn Vịnh Thánh Linh lại mệt mỏi ứng đối với tấn công của đế quốc Nộ Kim do Hel lãnh đạo, âm thanh bất đồng lại nổi lên lần nữa.

Giáo chủ Thánh Đình xuất hiện với tư cách sứ giả ở đây cũng là một đại diện của tiếng nói đó.

Giáo chủ Thánh Đình biết rõ vai trò của mình, nhưng ông ta không phải kẻ ngốc, nghe được chiến tích của Siorde xuyên suốt hành trình đến Legrand đủ để khiến ông ta biết rằng mình đang đối mặt với một giáo hoàng đang ở đỉnh cao quyền lực chưa từng có trong lịch sử của Thánh Đình —— đồng thời cũng là một hoàng đế.

Đối mặt với lời của Siorde, ông ta cẩn thận lựa lời.

Siorde khẽ mỉm cười: “Suốt quãng đường đi, ông đã thấy những thành trấn này, những học viện mọc lên ở đất Legrand, ông thấy gì?”

“Ta thấy dị giáo và bất kính với thần.”

Giáo chủ Thánh Đình trả lời.

Những lời này phát ra từ tận đáy lòng, không phải nói ngoa.

Theo quan điểm của ông ta, Legrand là một vùng đất bùn nên xuống Địa Ngục, thương nghiệp ở đây trắng trợn phát triển, vua Legrand lại khuyến khích điều đó. Những gì được giảng dạy trong học viện không phải là thần học, mà là khoa học. Thuyết nhật tâm vốn đã bị định nghĩa là một giáo lý sai lầm và dị giáo trong “sảnh sự thật” lại được phổ biến rộng rãi ở đây. Thứ treo trong phòng trưng bày không phải thánh linh và thiên sứ, mà là mấy người phàm tầm thường…

Tà ác sinh sôi ở đây, thậm chí tín đồ ở đây còn không thừa nhận giáo lý của Thánh Đình, bọn họ quả thật là một đám dị giáo tự xưng là “tín đồ”.

“Nhưng ta thấy được sinh khí, thấy được sức sống. Rõ ràng đây là một đất nước cổ xưa, nhưng lại trẻ như vậy.”

Siorde nhìn mái vòm của trường đại học, nhìn những bức tường vi chạm khắc mà chậm rãi nói.

“Cuộc chiến Thần phạt đã khiến nàng sụp đổ, đây là chiến thắng vĩ đại nhất của Thánh Đình cũng là thất bại lớn nhất của Thánh Đình —— lẽ ra nên sớm hoàn toàn hủy diệt nàng. Những cuộc viễn chinh hết lần này đến lần khác của Blaise đều không thể đánh bại nàng, những nhà truyền đạo của chúng ta cũng không thể thay đổi nàng mà ngược lại bị nàng thay đổi. Đến khi chúng ta rốt cục coi trọng nàng, nàng đã lại mạnh mẽ một lần nữa.”

“Mạnh mẽ đủ để đối đầu với 200.000 Thánh quân.”

Giọng của Siolde đột nhiên trở nên nghiêm khắc.

Lúc nào lão ta cũng vô cùng hiền từ, nhưng khi vẻ hiền từ như người cha biến mất khỏi lão ta, thì lại lộ ra vẻ uy nghiêm lạnh lùng của hoàng đế.

Giáo chủ Thánh Đình chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào vực sâu trong ánh mắt của lão ta.

“Legrand chỉ có một lâu đài như vậy, nó có thể chống lại 200.000 quân dù nó chỉ có mấy ngàn quân. Còn Thánh Đình của chúng ta có mười hai Thánh Địa xây dựng hơn ngàn năm, mỗi Thánh Điện đều là một cứ điểm quân sự không thể vỡ. Một Thánh Đình như vậy lại không cách nào chống đỡ được tấn công của một đám dân du mục?” Giọng của Siorde nhẹ nhàng: “Ta rất thất vọng.”

Lưng giáo chủ Thánh Đình ướt đẫm mồ hôi.

Ông ta đưa thư cho giáo hoàng, trong bụng đã sớm soạn thảo một bài phát biểu đại diện cho ý kiến của lão viện trưởng, còn chưa kịp nói lời nào thì đã ngờ nghệch rời đi.

Sissian đi ra từ trong tối, đến bên cạnh Siorde, nhỏ giọng hỏi giáo hoàng có muốn khiến cho vị khách của Thánh Đình chết trận trên đường trở về hay không.

Siorde lắc đầu, mở thư ra.

Trong thư đúng như dự đoán, là những trưởng lão thối nát của Vịnh Thánh Linh, có ý định khiến lão ta phái đoàn kỵ sĩ Thần Điện trở về viện.

Siorde tiện tay xé lá thư rồi để gió cuốn đi.

“Giữ lại bọn họ trong phong trào thanh tẩy đúng là một sai lầm.” Sissian nhịn không được nói.

“Một đám thối tha vô dụng, không tính là hữu dụng, cũng không tính là sai lầm.” Siorde nói rồi ngẩng đầu, nhìn thành Colline dưới ánh nắng ban mai, thấy đoàn kỵ sĩ Thần Điện phải võ trang đầy đủ tuần tra thành phố: “Mấy ngày nay, cuối cùng ta cũng hiểu được một chuyện. Năm William III qua đời, ta đã phạm phải một sai lầm trí mạng nhất.”

Sissian kinh ngạc nhìn Siorde.

Trong lòng ông ta, Siorde là nhân vật sánh ngang với thần linh, ông ta từng nghĩ rằng cả đời cũng không khả năng thấy ngày người này phạm sai lầm. Bất cứ chuyện gì lão ta cũng có thể lợi dụng, nhưng hôm nay chính miệng Siorde lại nói mình đã phạm phải một sai lầm trí mạng.

“William III và công tước Buckingham là những tay cờ bạc điên rồ nhất thế giới.”

Bọn họ cẩn thận dệt ra một lời nói dối to gan lớn mật nhất, lừa dối tất cả mọi người.

Purlan, Purlan.

Trên đời này vốn không hề có quốc vương Purlan I của đế quốc Legrand nào cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.