Tiếng tù và vang vọng khắp cảng Kossoya, tất cả chiếc tù đều bị thổi lên cùng một lúc. Sự yên bình và tĩnh lặng bị tiếng tù chói tai phá vỡ, một điềm gở không rõ bao trùm trên đầu thành phố này. Thợ rèn, thủy thủ, thợ mộc, đàn ông, phụ nữ, người già và trẻ em… Tất cả đều bị tiếng tù làm náo động.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Một người phụ nữ đã kịp cất đồ trước cơn mưa bão hốt hoảng hỏi chồng.
“Đã xảy ra chuyện.”
“Rus!”
Người phụ nữ hét lên.
“Đóng cửa lại! Trốn đi!”
Tiếng vang ầm ầm như tiếng sấm trước cơn mưa bão, bao trùm cả bầu trời. Trong những tiếng động lớn này, có tiếng mái nhà bị đá tảng đập nát. Bên ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, những mũi tên có đuôi lửa dài gầm rú lướt qua.
“Mẹ! Mẹ ơi, con sợ lắm!”
Cậu bé mặt quả táo túm chặt áo mẹ khóc nức nở.
“Anthony, đừng sợ, đừng sợ.”
Cô bé lớn hơn em trai vài tuổi đã hiểu được ý nghĩa của tiếng tù. Hốc mắt cô bé đỏ hoe, ôm chặt lấy em trai mình, ghì đầu cậu bé vào lòng, không cho cậu bé thấy tên lửa ngoài cửa sổ.
“Đừng sợ, đừng sợ…”
Một quả bom lửa [1] bị ném vào thị trấn bằng máy ném đá ầm ầm rơi xuống, trong tiếng hét của mẹ, cô bé ngẩng đầu lên, mái nhà bị vỡ, đá cháy rơi thành bụi.
“Sally!!”
“Chặn lại! Chặn lại! Không ai được phép rút lui!”
Tộc trưởng Dawson chạy trên tường, gào thét.
Anh kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tro-thanh-bao-quan/2933509/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.