Xin chào, kỵ sĩ.
Ác ma đứng ở cửa phòng, hắn nghe câu nói ngắn gọn nhạt nhẽo này, gương mặt mỉm cười chợt biến mất. Đêm đã khuya, không có ngọn nến nào được thắp lên trong phòng của quốc vương, cửa phòng tối tăm. Ánh sáng duy nhất là ánh trăng xuyên qua cửa sổ hoa chiếu vào.
Ánh trăng chiếu ra một hình vuông nghiêng trên tấm thảm dày mềm mại, tương phản khiến phần còn lại của căn phòng trông tối hơn. Ác ma mặc lễ phục đen đứng ở cửa phòng, hệt như hòa vào trong bóng đêm, sắc mặt tái nhợt khó phân biệt biểu cảm. Hắn nhìn quốc vương, cậu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Một vầng trăng khuyết mà lạnh lẽo treo cao trên bầu trời, không có mây đen không có gió.
Như lần đầu tiên họ gặp nhau.
Tận cùng thế giới là một bãi đá hoang, không cây cối, không hoa cỏ.
Mặt đất màu đen, bầu trời màu đỏ sậm, không chim chóc, không thú vật, không cá sống. Chỉ có xương trắng vô tận, gió mạnh vô tận. Những kẻ bị đày ải ở đây đều là những kẻ bị thế giới nguyền rủa, trong không cam lòng và cô đơn, bọn họ sẽ bị gió cạo sạch máu thịt từng chút một.
Cuối cùng, chỉ có một vị khách ở đây.
Đó là ác ma bị tất cả vị thần trong truyền thuyết cùng xua đuổi. Hắn tượng trưng cho mặt tối tăm và hỗn loạn của thế giới, là kẻ thù của các vị thần. Để xóa sạch tên của hắn khỏi thế giới này, các vị thần đã giáng xuống sấm sét nhấn chìm trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tro-thanh-bao-quan/2933503/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.