James rảo bước trên đống tuyết với mấy tên kỵ binh.
Một cuộn giấy đầy những con số nhét đầy trong cánh tay, anh ta thở hồng hộc như ống bễ của thợ rèn. James mệt đứt hơi, anh ta có hơi muốn cười lại muốn chửi ầm lên với tên ngốc nào đó.
Để một nhà thiết kế tòa thành dẫn một đội người trốn khỏi chiến trường, tên ngốc đó tưởng anh ta cũng là kỵ sĩ có thể cầm kiếm và khoác giáp sao? Tin hay không thì tùy, chỉ cần vài con chiến mã của kẻ địch đuổi theo thì anh ta sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ luôn?
James dẫn theo đội kỵ binh cuối cùng của thành Newcastle, họ đi theo con đường bí mật từ phía Nam của tòa thành.
James không hiểu gì về chiến trường, anh ta chỉ là nhà thiết kế suốt ngày làm việc với gỗ và đá.
Nhưng ngay cả anh ta, vào sáng sớm ngày hôm qua khi thấy đường chân trời giơ lên là lá cờ Vinh Nguyên (*) nền trắng của quân phản loạn, chứ không phải lá cờ Tường Vi nền đỏ, cũng hiểu được thay đổi của cuộc chiến.
(*) 蝾螈: Kỳ Nhông
Công tước Buckingham tấn công thay vì phòng thủ chưa có trở về, người tới là kẻ địch như thủy triều.
Cuộc bao vây lần này còn dữ dội hơn đợt trước.
Thời gian kể từ lần công thành trước quá ngắn, họ chỉ kịp sửa bức tường thành bị nứt, những tòa tháp bị sụp không có thời gian để xây lại. Kẻ địch không vội trèo lên thành mà đẩy máy bắn đá lên chiến trường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tro-thanh-bao-quan/2933351/quyen-1-chuong-74.html