Ngọn gió lạnh ở phía bắc đã tràn vào thánh đường Wies. Có mùi máu tanh nồng nặc trong gió, kết hợp với tiếng hét vừa rồi và con dao hình cung trên tay quốc vương, đảng tân vương nhận ra chuyện gì đã xảy ra với các tư binh của đại công tước Grice bên ngoài. Quốc vương không chết! Cậu đột ngột giết trở lại vào thời điểm quan trọng này! Sau khi các đại quý tộc của đảng tân vương tỉnh ngộ lại, đã sớm mắng công tước Buckingham xối xả trong lòng. Thảo nào trong khoảng thời gian này tên già này sống chết không chịu giao ra cung điện Tường Vi, còn mạnh mẽ yêu cầu đại công tước Grice phải tuân theo quy định. Công tước Buckingham đang vì quốc vương kéo dài thêm thời gian. Chết tiệt! Công tước Buckingham chắc đã sớm liên lạc với quốc vương, ông đang chờ đợi để cùng quốc vương trình diễn trò hay hôm nay! Lạy Chúa! Tên già xảo quyệt này nên xuống địa ngục đi! Cộc, cộc, cộc. Chiến mã đạp trên thảm đỏ bước vào trong thánh đường Wies. Bố cục mặt bằng của toàn bộ thánh đường Wies giống như một cây thánh giá phẳng, lúc này, tấm thảm đỏ được trải dọc theo trục trung tâm dài của giữa gian, sảnh bên trong nơi mọi người đang ở có một hành lang dài bao gồm hai mái vòm. Cột đá cẩm thạch trắng vươn thẳng lên, các bức phù điêu ở hai đầu cột mô tả câu chuyện về bài ca của vị thánh.Quốc vương đi ngang qua những cột đá phân chia ở hai bên. Khi xây dựng nhà thờ này, thiết kế xà nhà và mái vòm được gia cố, các đỉnh của mỗi cột trụ liền kề tạo thành một cây cột thẳng đứng, xà nhà dài hình cung tao nhã mở rộng đối nhau chếch ra, nhìn từ xa giống như xương sườn của một sinh vật thiêng liêng nào đó. Ánh sáng mặt trời sẽ từ trên cao xuyên thấu qua kính màu có lá liễu trên đỉnh chóp, tỏa sáng rực rỡ, như thể ánh hào quang của Chúa và Thánh Thần đang lan tỏa khắp trần gian. Những ánh sáng rực rỡ đó lúc này rơi xuống trên người quốc vương. Khi chiến mã không nhanh không chậm tiến lên, mọi người nhìn thấy những ánh sáng hoa mỹ biến đổi đan xen lên những con chiến mã đen, chiếc áo choàng và mái tóc bạch kim của cậu. Các quý tộc của đảng tân vương ở giữa nhà thờ chật hẹp trước hàng ghế khách quý trong lúc nhất thời lâm vào tình thế khó xử, bọn hắn tới tham gia lễ lên ngôi thì trước đó cũng không phải là không có chuẩn bị để đánh nhau nhưng vung dao với quốc vương và vung dao với công tước Buckingham là hai khái niệm! Hơn nữa, mùi máu tanh nồng trong không khí đã chứng tỏ —— Quyết tâm của bọn hắn không quan trọng, quốc vương đã sớm cầm dao mổ trừng phạt những kẻ phản bội. Tất nhiên, nguyên nhân khiến đảng tân vương không dám manh động chính chính là đám binh sĩ đi theo quốc vương xuất hiện ở cổng nhà thờ. Trong lòng đám đảng tân vương sinh ra một nghi hoặc to lớn —— tại sao những binh sĩ Anghel luôn mâu thuẫn với vương thất lại sẽ chiến đấu với quốc vương? Bây giờ, lũ mọi rợ chết tiệt đó đã xuống ngựa, cả đám đều đã cắm tên vào dây cung. Ở khoảng cách gần như vậy, trong không gian chật hẹp như thế chỉ cần có người nào đó dám manh động thì sẽ bị bắn thành một con nhím. Đám người chỉ có thể trở mắt mà nhìn quốc vương đến gần. Khi chiến mã đi qua, các quý tộc đứng ở phía trước có thể thấy rõ máu chảy ra từ áo choàng của quốc vương. Ác ma nói đúng. Nếu cậu là vua, cậu chắc chắn sẽ khoác áo choàng bằng máu. "Ta rất vui." Quốc vương ngồi thẳng trên chiến mã, một tay cầm dây cương, tay kia cầm một con dao hình cung nhuốm máu. Bên dưới lông mày của quốc vương, đôi mắt xanh băng giá của cậu hơi nheo lại, cậu nhìn thẳng vào đại công tước Grice, người đang mặc một chiếc áo choàng màu tím trên bục cao với vẻ mặt kinh ngạc. Vào lúc này, khi so sánh giữa hai người, mọi người kinh ngạc phát hiện ra đại công tước Grice khoác lên người chiếc áo choàng hoàng gia đứng trước mặt quốc vương vậy mà trông như một tên hề hài hước. Ngược lại quốc vương trẻ tuổi lại càng khiến người ta sợ hãi. Trên người quốc vương có một cái gì đó quen thuộc với các quý tộc đã lớn tuổi. William III bất khả chiến bại, hình bóng tàn sát của khói lửa chiến tranh xuyên qua vài chục năm trước rơi xuống trên người con trai của ông. Trong lúc nhất thời, hình ảnh của William III phủ lên vị vua trẻ mang theo máu vào nhà thờ dưới ánh sáng thánh. Dòng máu điên cuồng của gia tộc Tường Vi xa xưa đã phát ra tiếng gầm khủng khiếp của nó vào lúc này. "Chư vị chuẩn bị cho ta một buổi lễ chào đón hoành tráng như vậy." Đôi mắt của quốc vương vẫn nhìn chăm chú đại công tước Grice, nhưng cậu hơi nghiêng đầu, nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lẽo với tân vương khiến bọn họ kinh hồn bạt vía. "Có lẽ ta nên trả ơn một ít, lòng trung của các ngươi?" Báo đáp của lòng trung thành? Phương thức trả ơn như thế nào? Là để các cung thủ ở cổng nhà thờ bắn vào đầu bọn họ một thể? Đảng tân vương có người ý chí yếu ớt đã không chịu nổi nữa rồi, cơ thể mềm nhũn trượt xuống gần như bất tỉnh. Càng có nhiều người với khuôn mặt tái nhợt ký thác hi vọng cuối cùng của bọn vào đại công tước Grice trên đài cao. Bên trong điện thờ hẹp dài nhưng chỉ vẻn vẹn hẹp dài mà thôi, chiến mã phi nhanh đến đài cao. "Ngài giám mục! Ngài giám mục!" Đại công tước Grice sợ hãi nhìn hồng y giáo chủ sứ giá của đức giáo hoàng. Ông ta hoàn toàn không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao quân tiếp viện của ông ta không đến mà quốc vương lại mang theo một đội quân Anghel đáng sợ bao vây thánh đường Wies. Nhưng có một điều rất rõ ràng. Theo truyền thống của gia tộc Tường Vi, kẻ dám thách thức dòm ngó vai vàng chắc chắn sẽ bị chính tay quốc vương xử tử! Đây là một truyền thống đẫm máu, cổ xưa của gia tộc Tường Vi. Gia tộc Tường Vi thống trị đế quốc Legrand nhiều năm như vậy có nhiều truyền thuyết mang màu sắc của thời đại huyền thoại, trong đó, đó là những gì khi nghĩ về ngai vàng, được gọi là gia đình hoàng gia điên rồ nhất trong tất cả các quốc gia. Kẻ thù nào khiêu khích danh dự của quốc vương chỉ có thể bị chính quốc vương xử tử! Trong cái chết đẫm máu, quốc vương đã tuyên bố với mọi người bằng hành động này —— Cậu sẽ bảo vệ ngai vàng của mình cho đến chết. Ông nội của đại công tước Grice, Samod De Johan đã từng cạnh ngai vàng với vua điên Henri nhưng cuối cùng thất bại và bị vua điên chặt đầu. Con trai của Samod De Johan —— cũng chính là cha của đại công tước Grice —— công tước Bedel buộc phải rút lui về phía nam của đế quốc và không thể trở lại sân khấu trung tâm của quyền lực cho đến khi cưới mẹ của William III là nữ hoàng Isabel ở góa. Số phận của vương thất giống như một tuần hoàn từ xưa. Những gì đã xảy ra với ông nội của đại công tước Grice cũng sẽ xảy ra với đại công tước Grice. "Nhân danh một đóa Tường Vi mà lại không có máu của một đóa Tường Vi." Công tước Buckingham ở rất gần đài cao, ông nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng đại công tước Grice cầu xin sự giúp đỡ của hồng y giáo chủ. Ông luôn coi thường người anh em cùng cha khác mẹ này của mình, loại khinh thường này còn thấp hơn tâm trạng tự hào. Ông tự hào vì người cháu trai của mình. Hồng y giáo chủ cũng gắt gao nhìn quốc vương đang trở về, trong đầu cậu ta nhanh chóng nảy ra nhiều ý tưởng. Đại công tước Grive vô dụng này, không phải ông ta đã thề đảm bảo Purlan I đã chết rồi sao? Khốn nạn! Nếu theo ý muốn của chính hồng ý giáo chủ, cậu ta càng hi vọng đại công tước Grice sống sót để cho cuộc nổi loạn của Legrand có thể tiếp tục. Nhưng cậu ta không thể thể hiện ý nghĩ này quá mạnh mẽ, nếu không sẽ làm tổn hại sến uy nghiệm của thánh đình, can thiệp vào việc kế vị ngai vàng của Legrand đủ để khơi dậy sự cảnh giác mạnh mẽ từ các vương thất hoàng gia của tất cả các quốc gia! Tu sĩ áo đen ở phía sau ho khẽ một tiếng. Hồng y giáo chủ hiểu, hắn ta đang nhắc nhở mình đừng làm giáo hoàng thất vọng. "Chúa nhân từ, Chúa phù hộ cho con trai của Thần." Làm sứ giả của giáo hoàng hồng y giáo chủ cố gắng làm cho mình mỉm cười vui vẻ, từ từ lui lại và nhường chỗ trống. Câu nói này đã trực tiếp cắt đứt hy vọng cuối cùng của đại công tước Grice, ông ta không dám tin nhìn sứ giả của giáo hoàng lùi lại, tỏ rõ lập trường với mình. "Ai sẽ cho đại công tước Grice của chúng ta một thanh kiếm?" Quốc vương bước lên cầu thang của đài cao, cậu mỉm cười hỏi mọi người. Giày của cậu đạp lên thảm đỏ từng bước một và bước chân của cậu vang lên như tiếng trống thúc giục của tử thần. Chiếc áo choàng đỏ tươi của cậu rủ xuống đất, mọi người có ảo tưởng rằng tấm thảm đỏ, giống như chiếc áo choàng bị nhuộm máu. Đám người đảng tân vương không ai dám lên tiếng. Bọn họ rối rít cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của đại công tước Grice, bầu không khí kinh khủng hoàng căng thẳng tràn ngập nhà thờ linh thiêng này. "Không có ai ư?" Quốc vương tiếc nuối nói: "Chú Grice tội nghiệp của ta, thủ hạ của ngài dường như chỉ là một lũ hèn nhát không có gan... Vậy thì..." Cậu đột ngột cao giọng lên. "Chú thân yêu của ta, chú có thể hạ thấp thanh kiếm của chú cho người mơ mộng tội nghiệp này không?" Đều là chú, giọng điệu của quốc vương thể hiện rõ ràng thích và không thích của mình. "Nếu đây là mệnh lệnh của ngài, bệ hạ." Công tước Buckingham nhẹ nhàng nói, ông ấy biết ý của cháu trai mình. Hôm nay là thời khắc để quốc vương tiêu diệt những kẻ nổi loạn, làm dịu cuộc xung đột dân sự và lập uy tín cho mình, cậu muốn mọi người thấy rõ rằng kẻ thù của mình không thể chịu nổi một kích trước mặt cậu. Công tước Buckingham ném kiếm lên đài cao. "Đón lấy đi." Đại công tước Grice giật mình, thoáng lui lại một bước. Công tước Buckingham hiển nhiên sẽ không cho đại công tước Grice mượn thanh kiếm một cách đàng hoàng, khi thanh kiếm được ném qua giống như một tia sét sắc bén xuyên qua không khí. Thanh kiếm dài được đóng đinh trên đài cao thiêng liêng, cắm thẳng đến chuôi. "Ngài, rút lên đi." Quốc vương đã lười gọi tên chú của mình. Cậu bước lên nấc thang cuối cùng, gió lạnh thổi vù vù mở rộng chiếc áo choàng. Đại công tước Grice cảm thấy như được trở lại thời trai trẻ, ông tạ bị công tước Buckingham ném xuống thuyền, nhìn công tước rút kiếm giữa không trung —— bọn họ không hổ là chú cháu hàng thật giá thật! Giống đến làm người ta căm thù đến tận xương tủy! Đại công tước Grice hiểu đây là cơ hội cuối cùng. Hoặc là chết, hoặc là làm vua! Ông ta bình tĩnh lại, chế nhạo, nghiêng người cầm chuôi kiếm, vừa dùng sức, thanh kiếm dài đã bị ông ta rút ra. Theo nguyên tắc, cần có một trong tài chủ trì cuộc quyết đấu. Nhưng mà trước khi quốc vương ra lệnh cho ai đó làm trọng tài, đại công tước Grice đã gầm lên và vung kiếm về phía quốc vương. Bàn về võ nghệ mà nói, ông ta cũng không đến nỗi tệ, lúc này đột nhiên bất ngờ đánh lén cũng có mấy phần khí thế mạnh mẽ. Dưới đài cao những quý tộc chứng kiến cảnh này, ngay cả đảng tân vương cũng không khỏi phát ra tiếng kêu. Hành động phủ đầu tấn công của đại công tước Grice không thể nghi ngờ là trái với tinh thần quyết đấu, khác với phong thái kỵ sĩ mà ông ta thường thể hiện. Nhưng mà, đại công tước Grice thực sự là một tên như vậy —— ngươi có thể mong đợi bao nhiêu dũng khí và phong thái của một tên dựa vào ám sát dựa vào tòa thánh để có được ngai vàng? Keng —— Dưới cái nhìn căng thẳng của đảng bảo vệ quốc vương, thanh kiếm của đại công tước Grice va chạm với dao hình cung của quốc vương. Tia lửa bắn ra từ nơi hai thanh kiếm va vào nhau, cho thấy tấn công của cả hai bên đều muốn thẳng mạng của đối phương. Tiếng cọ xát của kiếm mang theo dòng dòng điện chạy qua đỉnh đầu của mỗi quý tộc, hơi thở của bọn họ trở nên gấp gáp. Quyết đấu, máu me... Đây là những gì chảy trong xương của kỵ sĩ. Phải biết rằng kỵ sĩ vốn sinh ra vì chiến tranh! Vào lúc này, ngay cả những người ban đầu oán hận quốc vương cũng đều bị khơi dây dã man trong xương tủy bởi trận quyết đấu không chết không ngừng này, bọn họ gào thét, cổ cũ hô hào cho trận quyết đấu cho thân phận cao quý nhất mà bọn họ được tham gia từ lúc chào đời cho đến nay. "Giết! Giết! Giết đi!" Mọi người gào thét loạn xạ, không phân rõ đang cổ vũ cho ai. Tiếng như sóng to. "Có một chuyện..." Con dao hình cung và thanh trường kiếm cùng nhau giằng co, khoảng cách giữa quốc vương và đại công tước Grice đủ gần để nghe thấy tiếng thở của nhau. Quốc vương nói với một giọng mà cả hai bên chỉ nghe thấy. "... Thật ra ta cũng không định để ai làm trọng tài." Cậu nói xong, nhẹ nhàng cười một cách lạnh lùng. Đại công tước Grice, người đang muốn tấn công bất ngờ để chiếm thế thượng phong, chỉ cảm thấy như có một con rắn độc trượt trên lưng mình. Ý của nó là gì? Tại sao không có ý cho người khác làm trọng tài? Nhưng mà đại công tước Grice không có thời gian để nghĩ về câu này.Dao kiếm giằng co chỉ trong chốc lát mà tiếng cười lành lạnh vẫn còn bên tai thì hai bên đã tách ra. Con dao hình cung của vị vua trẻ vung lên như vầng trăng khuyết. Cậu là một người khi đối mặt với kỵ binh hạng nặng Gulundi vẫn có thể ngang tàng vung kiếm lên, lúc này đài cao dường như đã trở thành sân khấu của cậu. Nhân vật chính của màn trình diễn hoành tráng này được định sẵn chỉ có mình cậu, cậu không phải đến để quyết đấu mà là đến nghiền nát kẻ thù của mình! Thủ lĩnh kỵ binh hạng nặng Gulundi đã từng lĩnh giáo qua thanh kiếm giống như lưỡi liềm tử thần của quốc vương chỉ cảm thấy thanh kiếm đó quấn quanh đầy tơ nhện độc. Người cuối cùng lĩnh giáo của quốc vương đã bị chôn vùi trong vũng bùn rồi và lần này cũng sẽ không ngoại lệ. Ban đầu các quý tộc nghĩ bọn họ sẽ thấy một trận quyết đấu thế lực ngang nhau nhưng trước mắt lại nghiêng về một bên tàn sát. Đại công tước Grice đã cố gắng hết sức để chống đỡ dưới ánh dao liên tục của quốc vương. Người mặc bộ giáp là đại công tước Grice nhưng ông ta cũng không dám tùy tiện phản công. Bởi vì quốc vương đơn giản là một kẻ điên, quốc vương điên không mặc áo giáp cồng kềnh, cả người trên dưới đều lộ đầy sơ hở nên quốc vương không coi chỗ yếu hại là chuyện đáng kể. Quốc vương cứ vung dao lên, chỉ cần một dao không ngăn được, cổ họng của đại công tước Grice sẽ cậu cắt đứt gọn gàng. Đại công tước Grice cảm thấy rõ ràng cái rét lạnh trên con dao. Cái rét lạnh đó làm ông ta run rẩy. Làm thế nào người ta có thể đánh bại một kẻ điên liều mạng?! Đại công tước Grice lui lại từng bước một. Chiếc áo choàng đỏ rực của quốc vương đang tung bay, chủ nhân của sân khấu từ đến đến cuối đều chỉ có một mình cậu. Cậu xoáy múa vung dao mà đại công tước Grice không xứng đáng được gọi là đối thủ của cậu. Đại công tước Grice chỉ là một con rối dưới lưỡi kiếm của cậu, không có lựa chọn nào khác ngoài việc theo quốc vương trong màn trình diễn này với cái giá phải trả bằng mạng sống của mình. Tiếng gào dần dần nhỏ xuống. Các quý tộc mơ hồ cảm thấy một điều gì đó khiến bọn họ rùng mình, bọn họ hiểu ý nghĩa của trận quyết đấu này của quốc vương. —— đây là uy hiếp! Cậu không chỉ muốn giết đại công tước Grice mà còn đặt con dao trước mặt bọn họ một cách ngạo mạn, nói, hãy xem con dao của cậu có đủ sắc bén hay không, có ai muốn trở thành linh hồn chết thứ hai dưới lưỡi kiếm không? Trong im lặng, đột nhiên có người bắt đầu vỗ tay. Là công tước Buckingham. Ông nhìn chăm chú vào người cháu trai của mình, cảm thấy gánh nặng bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng được trút bỏ. Thế là ông vui mừng lại tự hào vỗ tay tán thưởng cho quốc vương. Các quý tộc đeo Tường Vi sắt của đảng bảo vệ quốc vương bị tiếng vỗ tay của công tước Buckingham làm bừng tỉnh. Dù xuất phát từ trung thành mới đi theo công tước Buckingham bảo vệ ngai vàng, nhưng lúc này bọn họ vẫn không khỏi vui mừng vì trận đánh cược này của mình! Quốc vương trở về! Bọn họ thắng! Họ bắt đầu la lên..., cơn bão một lần nữa cuốn qua nhà thờ Wies thiêng liêng. "Giết! Giết! Giết!" Giữa những tiếng la hét của các quý tộc của đảng bảo vệ quốc vương, đại công tước Grice cuối cùng cũng bị kéo xuống bởi bộ giáp nặng nề trên người, ông ta chống đỡ không được bao lâu, lúc này tay đau xót, tốc độ của trường kiếm vung ra chậm một lát. Quốc vương phải là thợ săn nhạy bén nhất thế giới. Cậu đã nắm bắt cơ hội thoáng qua này. Con dao hình cung lướt qua tia sáng lạnh mỏng và duyên dáng giữa không trung. Chiến đấu kết thúc. Một tia máu bắn tung tóe trong không khí, mọi âm thanh bỗng dưng im bặt. Thanh kiếm của Công tước Buckingham "Keng" một tiếng rơi xuống đất, đại công tước Grice khuỵu xuống, phí công cố gắng che cổ họng của mình. Nhưng sinh mệnh nhanh chóng rút khỏi người và cái lạnh ập xuống trên người ông ta. Ông ta mở to mắt, ngã xuống trên thảm đỏ, chỉ còn một bước nữa là có thể bước tới chiếc ghế quyền trượng lộng lẫy đó. Máu từ cổ họng của ông ta thấm đẫm đệm của ngai vàng. Nhìn thấy cảnh đại công tước Grice ngã xuống, trong lòng hồng y giáo chủ thở dài. Nhưng cậu ta chưa kịp thở dài xong thì con dao hình cung đột nhiên hướng về phía cậu ta. Đột nhiên nhìn thấy ánh đao lướt qua trước mặt, hơi lạnh trên mặt đao gần trong gang tấc, hồng y giáo chủ lùi lại một bước, suýt chút nữa đụng thẳng vào tu sĩ áo đen ở phía sau. Người sợ hãi hơn cậu ta là đại giáo chủ của thánh đường Wies, bởi vì một đao kia thực sự đang nhắm vào ông ta. Đại giáo chủ kêu lên một tiếng, đầu óc trống rỗng. Âm thanh kim loại va chạm. Đại giáo chủ thánh đường Wies chỉ cảm thấy trong tay nhẹ bẫng, chiếc vương miện mới ban đầu được đặt trên khay nhung đã bị quốc vương dùng dao nâng lên không trung. Chiếc vương miệng lộng lẫy mới đang quay giữa không trung, quốc vương lắc cánh tay của mình và cắt nó ra bằng con dao hình cung. Mặt trăng lạnh tràn ra giữa không trung, chiếc vương miện vàng bị quốc vương cắt làm đôi rơi xuống. Chiếc vương miện mới bị tách làm đôi rơi xuống đất, kêu leng keng, lăn từ bàn thờ nghi lễ cao, rơi xuống nền đá cẩm thạch cứng lạnh lẽo bên dưới. Trong tiếng kim loại lanh lảnh, hai nửa của vương miện bị dội lên cao rồi cuối cùng lại rơi xuống. Đôi mắt của các đại quý tộc di chuyển theo hai nửa của vương miện. Cuối cùng nó nằm bất động trên mặt đất. Yên tĩnh như chết. Quốc vương đứng thẳng ngay trên đài cao, phía sau là ngai vàng tượng trưng cho quyền lực tối cao. Cậu từ từ nhét con dao vào trong vỏ, từ trên cao nhìn xuống mọi người. Đảng tân vương cảm thấy như thể bị dao cắt làm đôi, vẻ mặt bọn họ không còn một giọt máu, tay cầm vũ khí có hơi run. "Thế nào?" Trong yên lặng, âm thanh của quốc vương rõ ràng như thế. "Chư vị, các ngươi đã quên nên reo hò thế nào rồi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]