Cậu bé tóc đen trầm mặc nhìn khối thịt cá trong tay.
Giản Nại hỏi: "Sao đó?"
Cậu thấy sắc mặt của đứa nhỏ không tốt lắm, thử hỏi: "Em không thích ăn thì đừng ăn nhé."
Cậu bé lắc đầu, tiếp tục ăn hết con cá.
Cậu bé ăn rất nghiêm túc, nhìn rất là ngon, không ỏng ẹo chê bai chút nào.
Giản Nại thấy lạ lẫm buồn cười, vì thế cũng tự nướng cho mình một con, lúc cắn vào miệng thì chẳng thấy mùi vị gì cả, chỉ thấy cả miệng đắng nghét.
Giản Nại đứng hình.
Gì thấy gớm vậy.
Cậu kéo Lục Trạch Phong, nói: "Em đừng ăn nữa."
Bé Lục Trạch Phong lại lắc đầu, bé nghiêm túc ăn xong, trên khuôn mặt non choẹt nở nụ cười chân thành tha thiết, ngọt ngào nhìn Giản Nại, nhẹ giọng nói: "Ăn ngon lắm ạ."
!!!
Giản Nại nhìn cậu bé cười hiền lành như thế thì thấy trái tim mình như hẫng một nhịp.
Sao bé con lại ngoan thế nhỉ?
Thật luôn?
Khác hoàn toàn với bé bự Lục Trạch Phong luôn á!
Không thể tưởng tượng được lúc nguyên soái còn nhỏ lại đáng yêu đến thế, muốn chuche chết mình luôn hay gì?
Giản Nại cười muốn tét hai cái nướu, nhưng cậu không ngờ rằng vẫn còn một con cá chưa được nướng được bé Lục Trạch Phong phát hiện, bé chủ động duỗi tay: "Để em."
Giản Nại không cản bé.
Bé Lục Trạch Phong bắt đầu nướng cá một cách nghiêm túc, chỉ chốc lát đã có mùi hương phát ra, so với Giản Nại còn thơm hơn gấp mấy lần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trap-nguyen-soai-trong-game-toi-bo-tron/3513285/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.