Mặt Giản Nại đen thui trong vòng một nốt nhạc.
Trên đường phố ngựa xe như nước, đáy mắt người đàn ông đứng bên cạnh xoẹt lên ý cười nhàn nhạt.
Người bán rong ý thức được lời của mình khiến không khí trở nên âm trì, dưới ánh mắt mang theo u oán của Giản Nại, gã từ từ... giác ngộ ra.
!
Người bán ronglắp bắp trong nỗi khiếp sợ, chần chờ mở miệng: "Chẳng lẽ... cậu may cái này à?"
Giản Nại tức ói máu xoay người rời đi.
Lục Trạch Phong cất bước, chậm rãi đi theo sau cậu.
Giản Nại thở phì phò đi cạnh anh, liếc nhìn Lục Trạch Phong một cái, nhõng nhẽo: "Anh còn cười."
Sắc mặt Lục Trạch Phong nhàn nhạt: "Có đâu."
"Có mà!"
Giản Nại nhõng nhẽo: "Giống ma thú chỗ nào chứ, mắt mấy người đó bị sao á?"
"Ừ." Lục Trạch Phong lên tiếng, mở miệng: "Mắt bọn họ không tốt."
Giản Nại khẽ hừ nhẹ một tiếng, cậu cúi đầu nói: "Bộ xấu lắm hả?"
Lục Trạch Phong ghé mắt nhìn cậu.
Giản Nại nhìn tay mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em bỏ rất nhiều thời gian mới may được mà."
Lục Trạch Phong thấy không đúng, vượt lên đứng trước mặt Giản Nại, động tác có hơi mạnh mẽ kéo tay Giản Nại qua, quả nhiên sau khi thấy rõ mới phát hiện ra vấn đề, đôi bàn tay vốn trắng nõn xinh đẹp giờ đây đã bị phủ đầy chấm nhỏ màu đỏ, mà vết thương như thế không chỉ có mỗi một cái.
Lục Trạch Phong nhớ rõ, rõ ràng là Giản Nại rất sợ đau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trap-nguyen-soai-trong-game-toi-bo-tron/2640710/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.