Chương trước
Chương sau
Giống hệt phán đoán của Howard, sau khi quay về thành gần đấy, Karasawa Asuka lập tức điều kỵ binh hạng nặng đuổi theo tấn công Howard.
Trên đường chạy trốn, Ylang cảm giác mình đã tan vỡ tinh thần trong mắt người khác.
Ban ngày, nàng thật lòng cảm thấy chiến lược lui lại của Howard rất tốt. Ông ra cách hành quân quỷ dị giúp thoát khỏi truy binh, bố trí các loại nghi trận làm loạn tầm nhìn quân địch, đây quả thực là kế hoạch hành quân tuyệt diệu trong sách giáo khoa. 
Ban đêm sau khi Ma Thần vào, hắn toàn ghét bỏ chỉ ra đủ lỗi của Howard, giáo huấn Howard khiến ông sững sờ. 
Mỗi lần Ylang chạy từ ngoài vào quân doanh, người này đã lại thay đổi kế hoạch hành quân hôm sau mà Howard đã sắp xếp tốt. Không thể không thừa nhận, đúng là hắn hơn một bậc. Quả nhiên là rùa sống ngàn năm ba ba sống vạn năm, sống lâu thì kiến thức sẽ vượt qua phàm nhân. 
Dù sao chuyện trốn thoát chết rất lớn, Ylang cũng không dám lấy tính mạng của nhiều người ra làm trò đùa, đành phải mặc hắn vậy. 
Bởi vậy, mỗi lần Howard có chủ ý sẽ tìm Ylang. 
Ylang thật đáng thương chỉ có thể ra vẻ rất buồn ngủ, kéo việc trao đổi chuyện quân sang buổi tối. 
Cuối cùng cũng có một ngày, Howard “ngộ ra”. 
Ông gọi Ylang ra ngoài, nhìn nàng với ánh mắt phức tạp: “Ylang, cô nói thật cho ta: cô mang thai à?”
Ylang hoảng sợ mở to mắt: “Ngài đang nói cái gì vậy?”
“Ban ngày buồn ngủ, ban đêm tỉnh táo, đây rõ ràng là dấu hiệu mang thai.” Howard nhíu mày, “Cha của đứa trẻ là ai? Hôm đó Vinár không thực hiện được chứ?”
Ylang che trán: “Ngài hiểu lầm rồi! Vinár chưa chạm đến tôi! Tôi đâu có mang thai!”
Howard nhìn nàng một lúc lâu.
Ông không nói gì nữa. Nhưng khi đi qua một vài trấn nhỏ, ông cố ý kiếm cho nàng không ít đồ và thức ăn chuyên dụng cho phụ nữ có thai.
Ylang: “…”
Nàng không biết nên giải thích với Ma Thần như nào, nhưng đêm nay lúc nàng nhảy về nơi trú quân thì lại phát hiện Ma Thần đại nhân khá hứng thú với những đồ cho phụ nữ có thai kia. 
“Không sai. Thân thể gầy yếu của cô xác thực cần được bảo vệ tỉ mỉ.” Hắn vui sướng mặc lần lượt từng cái bao bọc đầu gối, quấn bụng, áo khoác trên vai.
Cục bông Ylang dùng cái đuôi che kín mắt. 
Ôi trời ạ! Cách ăn mặc như vậy trông thật sự giống một người phụ nữ có thai!
Trong một đêm gà bay chó chạy, tiếng gót sắt ầm ầm của kỵ binh hạng nặng dần tới gần đội binh sĩ mệt mỏi chạy trốn. 
Người của Karasawa Asuka tới gần!
Ánh đèn Long Tinh chiếu sáng đường chân trời. 
Đội quân đi bộ mệt mỏi cơ bản không thể so với kỵ binh tràn đầy sinh lực. Họ có thể thành công trốn nhiều ngày như vậy đã có thể được gọi là Thần tích. Trên thực tế, đúng là vì Ma Thần nhúng tay mới kéo dài đến hôm nay. 
Howard đã từng suy luận một lần, nếu để ông ra kế hoạch lui lại, nửa ngày kia cũng đã bị đuổi kịp. 
Lúc này, 1500 binh sĩ trốn dưới một khu rừng bách lạnh lẽo. 
Howard ý bảo toàn quân yên tĩnh. 
Nếu kỵ binh thành công bị dấu vết sắp xếp trước đó dẫn sang hướng tây, Howard có thể thừa cơ vượt qua khu núi này. Chỉ cần vượt qua ngọn núi này, tiến vào lãnh địa Tanlis, kỵ binh hạng nặng của Karasawa Asuka sẽ không thể giương cờ lớn tìm khắp bốn phía vậy. 
Nhưng hiển nhiên, đối phương cũng rõ điểm này. 
Dù dấu vết được làm thật như nào, chỉ cần nghĩ lại mục tiêu của Howard, Karasawa Asuka sẽ lựa chọn kiểm tra khu rừng nhỏ. 
Đây là chuyện Thần cũng không thể nghịch chuyển. 
Tiếng chân càng ngày càng gần. 
Nhìn từ nơi này sang đã có thể thấy rõ bóng hình từng kỵ binh. 
Bọn họ mặc giáp nặng, tay cầm mâu, trên ngựa chiến còn chuyên chở khiên. Chống lại đội kỵ binh hạng nặng trang bị tốt này, đội bộ binh mệt mỏi dưới trướng Howard sẽ bị quét sạch như gió thu cuốn hết lá vàng.
Ngày đêm gấp gáp hành quân, lương thực và nước uống đều chỉ đủ để sinh tồn, đã sớm không còn sức chiến đấu. 
“Lên núi!”
Không còn cách nào. 
Rời khu rừng nhỏ sẽ hoàn toàn lộ hành tung, nhưng đứng ở đây cũng là ngồi chờ chết. 
Leo lên núi ít nhất có thể khiến kỵ binh không thể tấn công. 
Đã không còn lối thoát. 
Howard đi đến bên Ma Thần mặc như phụ nữ có thai, trong mắt xuất hiện ánh nhìn yêu thương.
“Ylang, cô đã làm mọi thứ mình có thể, vậy là rất tốt! Chuyện kế tiếp cứ để chúng ta đối mặt. Như thế này đi, cô cướp một con ngựa tự trốn, vượt qua ngọn núi này thì bọn chúng cũng không lại đuổi theo. Ta sẽ dẫn người toàn lực hộ tống cô rời đi.”
Cục bông Ylang rúc trong ngực Ma Thần, chỉ lộ ra hai cái mắt nhỏ. 
Nhìn Howard như cha già, mắt của nàng lại ẩm ướt. 
Rõ ràng đã chạy trốn tới đây, cuối cùng vẫn thất bại sao?
Vậy mọi thứ làm lúc trước có ý nghĩa gì chứ?
Phóng thích vòi rồng lửa kia tiêu hao tinh thần ma pháp của các tín đồ, vài ngày ngắn ngủi không thể nào hồi phục lại. Giờ cùng lắm Ylang cũng chỉ triệu hoán được một cơn mưa đá, nhưng thế cũng không nên chuyện gì. 
Kỵ binh hạng nặng Karasawa Asuka dẫn đến phủ kín núi, số lượng chừng hơn vạn!
Howard nói không sai, những gì có thể làm nàng cũng đã làm xong. 
Giờ đã hết. 
“Tí tách.” Một giọt nước mắt rơi xuống quần áo Ma Thần. 
Nàng biết rõ Howard sẽ không vứt bỏ các binh sĩ để chạy trốn, tuy tất cả binh sĩ giờ đều nghĩ trong lòng: giúp trưởng quan cướp một con ngựa, sau đó dùng tính mạng ngăn người vương quốc Arctic, hộ tống trưởng quan rời đi. 
Nhưng nàng biết rõ Howard sẽ không làm vậy. 
Chết cũng không. 
Hốc mắt Howard cũng hơi ẩm ướt. Ông giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu Ma Thần. 
“Ylang, cô nhất định phải sống sót cho tốt. Ta sẽ ở trên trời dõi theo cô.”
Cục bông Ylang khóc nức nở. 
“Huhuhuhu…”
Ma Thần bỗng nhúc nhích, hắn lách mình về phía sau, ghét bỏ nhìn chằm chằm tay của Howard. 
“Ông có ý đồ gì với ta.” Hắn lạnh lùng nói, “Trước thì tặng đồ, giờ lại ra vẻ này. Còn chưa tới lúc chết, khóc tang gì chứ.”
Howard: “…”
Cục bông Ylang: “……”
Rõ ràng là hình ảnh đau buồn ấm áp, hắn vừa mở miệng đã phá hết!
Howard bất đắc dĩ nở nụ cười: “Đúng vậy, còn chưa tới lúc chết! Các binh sĩ nghe lệnh! Toàn thể lên núi!”
Mọi người kéo thân hình mệt mỏi xuyên qua khu rừng nhỏ, bắt đầu leo lên ngọn núi không dốc lắm. 
Binh sĩ lộ bóng dáng, kỵ binh vốn vững bước tới gần lập tức tấn công. 
Lúc leo lên giữa sườn núi, kỵ binh đã vọt vào chỗ vừa ẩn náu. 
Lập tức sắp bị đuổi tới. 
Đúng lúc này, cục bông Ylang nhạy cảm phát hiện không đúng. Số người lên núi không đủ!
Nàng thò mắt ra nhìn. 
Quả nhiên, gần một nửa binh sĩ ăn ý lựa chọn không nghe quân lệnh. Họ không lên núi mà mai phục trong rừng cây chuẩn bị đánh lén kỵ binh hạng nặng, dùng tính mạng của mình đổi lấy thời gian để trưởng quan chạy trốn. 
Ylang khóc. 
Ma Thần nghiêng đầu nhìn nàng. 
“Anh không cần phải nói, tôi biết mà,” Giọng nói non nớt của nàng hoà cùng giọng mũi, “Tôi cũng đã mười bảy, tí thì lại khóc, rất mất mặt, nhưng tôi thật sự đau lòng lắm! Huhuhu tôi cũng đã nhớ kỹ mặt của bọn họ huhu…”
Hắn hiếm khi không mỉa mai nàng. 
Khóe môi nhếch lên, hắn nói bằng giọng vô cảm: “Đã biết.”
Hắn quay người, lặng lẽ rời khỏi đội lên núi, chạy xuống núi. 
“Cho ta gió.” Hắn nói. 
“Ừ!” Ylang ép mình dừng nước mắt, “Gió!”
Tuy không thể phóng thích ma pháp quy mô lớn có tính sát thương, nhưng việc trợ giúp hắn bước xa như bay lại dễ dàng. 
Hắn xuống núi, có gió tương trợ nên như một chú chim trong bóng đêm, bay lên ngọn cây. 
“Giết từng cái một.” Hắn nói. 
Con tim Ylang run lên. 
Nàng biết rõ hắn không hoàn toàn là vì nàng. Những ngày này, hắn cũng đã nhìn quen mặt các binh sĩ. 
Hắn vốn là một người nặng tình nghĩa người, nếu không sao lại bị ý chí linh hồn của bảy vương phong ấn mấy ngàn năm được? Đó chỉ là hồn của phàm nhân mà thôi, thứ khiến người khen cũng chỉ là ý chí bất khuất. Những ý chí kia có thể phong ấn Ma Thần chỉ vì một lý do: hắn để ý. 
Thế nên… Chính vì quên mất quá khứ, hắn mới không bị những ý chí kia ảnh hưởng, thành công trốn từ trong phong ấn ra ngoài ư?
Tim Ylang đau đớn. 
“Này…” Nàng nhỏ giọng nói bên tai hắn, “Tôi thật sự rất thích anh.”
Thân thể của hắn cứng đờ. 
Một lát sau, hắn cười khẽ một tiếng: “Học linh tinh ở đâu đấy. Cho rằng như vậy có thể khiến ta bộc phát siêu năng lực sao? Ngây thơ.”
Ylang đảo mắt nhỏ sang bên kia, cả người nóng hầm hập. 
“Nhưng gấp đôi luôn có.” Hắn làm bộ như không có việc gì, nói một câu. 
Tim Ylang nhảy loạn, lông khắp người như biến thành máy dò xét. Vừa chạm vào đến hắn, nàng không tự chủ giật lại. 
Hắn di chuyển. 
Kỵ binh hạng nặng đầu tiên nhào vào rừng cây. 
Tuy mật độ cây bách không nhiều lắm, kỵ binh vẫn không thể không giảm tốc độ. 
Bóng hình của hắn như một con chim giấu trên ngọn cây. Hắn lao qua, một kiếm đứt cổ. 
“Gió!”
Dưới thân có một cơn gió xoáy lên, hắn hạ xuống mặt đất rồi lại bay lên chạc cây phía sau. 
Trận chiến trong rừng cây bắt đầu. 
Đám binh sĩ mai phục ập từ trên cây xuống. Họ ôm lấy kỵ binh, túm bọn chúng xuống lưng ngựa, lăn vào đống lá rụng vật lộn. 
Ma Thần xuyên thẳng qua rừng cây, vô tình thu hoạch tính mạng của địch nhân. 
Càng nhiều kỵ binh vượt qua rừng cây, đánh về phía đội ngũ đi lên núi. 
“Kết quả cũng thế,” Ma Thần đâm đoản kiếm vào giáp của một kỵ binh Arctic, giọng bình tĩnh, “Bọn chúng đều chết.”
Cục bông Ylang cũng ném chuẩn lưỡi dao gió vào mắt địch nhân. 
“Tương lai chúng ta sẽ báo thù! Nhất định!”
“Ừ.” Hắn lại cứu một binh của Howard, “Chúng ta phải đi trước bình minh.”
“Biết rồi.”
Tuy hắn đã rất cố gắng rèn luyện thân thể này, nhưng nó dù sao cũng chỉ là thân thể máu thịt, chiến đấu lâu sẽ mệt mỏi. 
Hắn phải rời đi khi thể lực còn đủ. 
Trên sườn núi, đội của Howard sắp bị đuổi kịp. Mắt thấy không thể nào đào thoát, Howard cũng không tiếp tục lui lên núi. Ông lệnh cho các binh sĩ bày đội hình nghênh địch, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần!
Tiếng móng ngựa ầm ầm làm rung động đáy lòng. Cục bông Ylang chăm chú nhíu mắt, dùng toàn lực đánh chết địch trước mặt. 
“A…”
Ma Thần bỗng dừng động tác. 
Hắn nhanh nhẹn bò lên một ngọn cây cao. 
“Kỵ binh đã đến.” Hắn nói. 
Ylang: “?”
Không phải kỵ binh đã sớm tới rồi sao?
Một giây sau, nàng nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy được một màn khiến nàng thét lên. 
Trên đỉnh núi dài xuất hiện một loạt kỵ binh giáp bạc. 
“Aaaaa! Là ngài Louis và Vinár!”
Bọn họ tới!
Giáp bạc phản chiếu ánh trăng, từng tia sáng lạnh như băng rọi từ đỉnh núi xuống. 
Kỵ sĩ giáp bạc trực tiếp tấn công!
Lao từ đỉnh núi xuống sườn núi, thế như nước lũ, mạnh không thể đỡ!
Kỵ binh vương quốc Arctic bị giết không kịp trở tay. Cưỡi ngựa leo núi truy kích vốn không phải việc vui sướng gì, giờ tốt rồi, gót sắt chạy từ đỉnh núi đến, quả thực giống như một xe chiến sắt thép quay đầu đâm.
Trong nháy mắt, người ngã ngựa đổ. 
Kỵ binh giáp bạc nhanh chóng bảo vệ nhóm Howard. 
Hơn mười giây sau, chỉ thấy Howard cưỡi một con ngựa chiến, dẫn kỵ binh lao xuống núi.
“Các binh sĩ theo ta!”
“Rầm!”
Tiếng hô rung trời, đại quân lao xuống!
Một trận đánh dị thường kịch liệt. 
Binh Louis và Vinár mang đến chạy mấy ngày, trạng thái cũng không phải tốt nhất. Kỵ binh của Karasawa Asuka cũng không tốt hơn chỗ nào, đội kỵ binh hạng nặng vác giáp nặng ra trận, võ trang đầy đủ; giờ kéo mấy ngày, người và ngựa cũng đã rất mệt mỏi. 
Vào lúc này, một phần người của Karasawa Asuka phân tán hội đồng. Một bộ phận khác bị bắt trong rừng bách, đối mặt đội quân phẫn nộ mượn thế đất lao xuống, khí thế lại yếu đi ba phần. 
Chỉ có điều hai phương đều là kỵ binh hạng nặng, đấu một lát cũng không phân ra thắng bại nên đánh nhau bao lâu. 
Nhìn thấy viện quân, đám binh sĩ trong rừng thông minh lặng lẽ rút lui ra ngoài, để chiến trường lại cho người thích hợp nhất. 
Trận chiến đấu này tiếp tục kéo dài đến hừng đông. 
Cục bông Ylang lưu luyến không rời nhảy xuống vai Ma Thần, tự giác rời khỏi khu nguy hiểm đầy Thánh Kiếm. 
Nắng sớm chiếu khắp chiến trường, Karasawa Asuka thấy chuyện không thể thành, hạ lệnh rút quân. 
Một trận, đại hoạch toàn thắng. 
Louis dẫn quân tư của mình đến. Bọn họ phụ trách dọn dẹp chiến trường, xử lý người chết. 
Các binh sĩ vui sướng đếm số người. Ai cũng sảng khoái tinh thần, ngâm nga hành khúc. 
Trong cảnh vui, Howard đột nhiên phát hiện thiếu đi người quan trọng nhất: Ylang không thấy đâu!
Ông leo lên ngựa, tìm Ylang khắp nơi. 
Các binh sĩ báo cáo nói thấy nàng giết địch trong rừng cây, lòng Howard không khỏi trở nên lo lắng. Sau khi kỵ binh lao xuống núi, rừng cây nổ ra một cuộc chiến rất kịch liệt, đừng nói là… Đã ngộ thương Ylang đấy!
“Ylang! Ylang!”
Nhìn thấy đại công tước lo lắng, tất cả mọi người bắt đầu phân tán tìm kiếm Ylang. 
Lúc này, Ylang đã trao đổi về. 
Trước khi trao đổi, Ma Thần ngồi trên ngọn cây rất rất cao thưởng thức màn chém giết phía dưới. 
Lúc này, nàng ở trên ngọn cây lảo đảo, hai tay hai chân ôm nhánh và thân cây, không dám nhúc nhích. 
Dùng thân thể của mình mới biết được, nàng, nàng sợ độ cao…
Đừng nói triệu hoán một trận gió bay xuống mặt đất, chỉ cần nghĩ chút về việc buông nhánh cây đang ôm chặt, nàng sắp muốn trợn trắng mắt ngất đi!
“Ylang! Ylang!” Tiếng Howard lo lắng quanh quẩn trong rừng bách. 
“Tôi… Tôi ở chỗ này! Tôi ở chỗ này!” Giọng Ylang vang lên. 
“Trưởng quan! Hình như tôi nghe thấy giọng kỵ sĩ Ylang anh dũng!” Một binh sĩ có giọng như chuông đồng kích động báo cáo. 
“Ở đâu!” Howard vội vàng chạy đến. 
“Ở gần đây!”
“Ylang!” Howard bắc hai tay làm loa, hô khàn giọng, “Trả lời ta! Cô đang ở đâu!”
“Cao… Trên cao!” Ylang nhắm mắt kêu to, “Trên cây!”
“Ôi trời ạ! Cô bò cao như vậy làm gì?” Howard nhìn thấy Ylang như rái cá trên cây, nỗi lo trong lòng cuối cùng cũng ngưng. 
“Đây là một việc ngoài ý muốn!” Ylang đáng thương hô, “Tôi không xuống được!”
Đám binh sĩ vây dưới cây đồng loạt cười vang. 
Việc cứu vớt Ylang bắt đầu triển khai. 
Các binh sĩ bò lên trên cây, ngọn cây lắc lư càng mạnh. Khuôn mặt nhỏ của Ylang sợ tới mức trắng bệch, đôi mắt nhăn thành hai khe hở. 
“Huhu không được khóc! Nhất định không được khóc! Sợ chết người rồi! Huhu nhưng mà sợ ghê! Aaaaa lại bắt đầu lắc lư rồi!” Ylang gào thét trong lòng, bờ môi kéo thẳng.

Sau một giờ, Ylang như nhũn cả người thành công được mọi người cứu xuống. 
“Chậc!” Một sĩ quan trưởng che ngực cười thở không ra hơi, “Đêm qua lúc cứu tôi, kỵ sĩ Ylang như một vị Thần giết chọc vậy!”
“Đúng vậy! Kỵ sĩ giết chóc biến thành rái cá trên cây, thật là đáng yêu ha ha ha ha ha!”
“Tôi cho rằng người giỏi như vậy sẽ không sợ độ cao!”
“Cô ấy sượng mặt kìa ha ha ha ha ha… Thật là quá đáng yêu, đáng yêu ghê!”
Các binh sĩ vô tình cười nhạo nàng.
Ylang phồng má, thở phì phì trốn lên xe ngựa của Louis. 
Howard đi theo sau nàng. 
Lên xe, bầu không khí lập tức thay đổi. 
Louis lại có vẻ không sao cả. Ông gác chân, tập trung lật xem giáo trình ma thuốc của mình. 
Vinár xụ mặt ngồi một bên. Thấy phụ thân, cơ bắp trên mặt cậu ta run rẩy, vẻ mặt phân liệt đến, trong mắt hiện lên vô số tâm trạng, phức tạp đến mức Howard gặp vô số người cũng hoàn toàn không hiểu. 
“Vì sao lại cứu ta?”
Tuy Howard không rõ tình huống nhưng việc con trai cuối cùng cũng đưa quân tới cứu ông vẫn khiến lòng già của ông an tâm. 
Lạc đường biết quay lại, cũng không phải không thể tha thứ. 
“Con mới không muốn cứu người.” Vinár trả lời một cách cứng ngắc, “Con muốn người đền mạng cho mẫu thân!”
Howard đột nhiên cảm thấy vẻ khẩu thị tâm phi của con trai hơi đáng yêu. 
“Ta không giết mẫu thân con.” Sau khi trải qua một phen sống chết, Howard hoàn toàn bình tĩnh với chuyện kia, “Vinár, nếu có hoài nghi, kỳ thật có lẽ con nên hỏi ta. Giữa cha con không cần phải làm thành như vậy.”
Vinár ngậm miệng, không nói một lời. 
Louis thò đầu từ cuốn sách ra: “Cái này còn không đơn giản à, cháu ngoại trai không muốn tiếp nhận sự thật mẫu thân vứt bỏ mình đi tự sát. Nó càng muốn tin tưởng cậu là tên vô tình vô nghĩa, như vậy nó có thể yên tâm trả thù.”
Vinár phẫn nộ trừng Louis: “Mẫu thân tuyệt đối không tự sát!”
Louis nhún vai: “Tùy con nghĩ như nào.”
Ông cũng không có tình cảm với hai đứa em gái của mình.
Dưới ánh nhìn bình tĩnh và chăm chú của Howard, ánh mắt Vinár càng ngày càng mờ đi. 
Cậu kính sợ phụ thân từ tận xương tủy. Từ nhỏ, mẫu thân đã kéo cậu ta cùng nhìn lên ngọn núi lớn này, nhưng ngọn núi lớn này lại đè chết mẫu thân! Ôi, mẫu thân, cái chết của bà ấy, hàng đêm đi vào giấc mơ…
Chỉ có giết chết hung thủ này mới có thể thoát khỏi mọi ác mộng. 
À không, vậy là sai, Vinár ôm đầu, đau cuộn người như tôm luộc.
Ý chí như bị xé rách. 
“Vinár.” Howard nâng mặt cậu ta lên. 
Hai mắt Vinár đỏ tươi, hàm răng nghiến chặt, lợi rịn ra máu: “Người nói người không ra tay với mẫu thân… Nếu thật là như vậy, Margarita đi nơi nào? Vì sao ngay cả con cũng không tra được hành tung của bà ta! Trừ người ra… Còn ai có thể khiến một người tan biến một cách trống rỗng vậy?”
Ánh mắt Howard mờ mịt: “Con nói ai?”
Vinár nắm chặt tóc của mình, khóe môi nhếch nụ cười quái dị: “Margarita ấy à, đó là một trong ba hầu gái thiếp thân của mẫu thân, đi theo bà ấy gần hai mươi năm… Người không hề có ấn tượng sao?”
Howard im lặng một lúc: “Thật sự xin lỗi, ta hoàn toàn không có ấn tượng gì. Ý của con là con hoài nghi cái chết của Frigg liên quan tới Margarita này sao?”
“Không phải người bảo bà ta làm sao?” Vinár ngơ ngác nhìn chằm chằm vào phụ thân. 
Hiển nhiên, lúc này Howard cơ bản không cần nói dối.
“Không phải. Sau khi trở về ta sẽ tra rõ.” Howard đặt hai tay lên đầu gối, “Margarita ư.”
Những năm gần đây, ông rất coi thường Frigg đến nỗi thuận tiện xem nhẹ mọi thứ bên người bà ta. 
Nếu có người ngoài dám thò tay vào trang viên Tulip…
Ông không ngồi trên ghế chủ xe ngựa, nhưng khi ông toả khí thế, cái ghế dưới người lập tức biến thành chủ vị. 
“Vinár,” Howard bình tĩnh nói, “Ta quyết định cướp quyền kế thừa của con.”
Vinár giương mắt lên nhìn phụ thân. 
“Sớm nên như thế,” Cậu ta cười vẻ khó coi, “Con giống mẹ chứ không phải người. Tốt rồi, giờ người có thể đi ra, chúng con còn chính sự cần bàn.”
Howard cảm thấy ngoài ý muốn. 
Ông nhìn về phía Ylang với vẻ khó hiểu. 
Ylang xin lỗi gãi gãi đầu: “Chuyện bên ngoài có lẽ vẫn chờ ngài đi xử lý.”
Howard nhìn Louis, nhìn sang Vinár, lại nhìn qua Ylang. 
Cảm giác mình tự nhiên bị họ đẩy khỏi vòng luẩn quẩn. 
Khoé miệng Howard giật giật hai cái, hơi phiền muộn rời khỏi xe ngựa Louis. 
“Vì sao không thu linh hồn của ông ta?” Sau khi phụ thân rời khỏi, Vinár ngồi phịch xuống ghế như một quả bóng da đã trút giận, “Như vậy chẳng phải càng tiện sao.”
“Hừ hừ,” Louis cười rộ lên, “Thần Bóng Tối đại nhân không thích linh hồn toả ra mùi chính trực cao ngạo này.”
Ylang cúi đầu trộm cười. 
“Tốt rồi, giờ phải nói chính sự.” Louis cẩn thận nâng cái hộp kim loại ra, “Khắp vương quốc Arctic có huyền cơ, để phòng vạn nhất, chân thân của đại nhân sẽ không dễ dàng lộ ra trên địa giới đó mà nghỉ lại trong hộp thánh kim. Hai đứa vào thủ đô Igephy của Arctic, cầm thân thể của đại nhân. Ta dẫn một đội tiếp ứng bên ngoài.”
Ylang nâng hộp kim loại, lông mày nâng cao: “Anh ta đang ở trong đây ư?”
“E hèm.” Louis nhún vai. 
Ylang cảm thấy đôi ma trảo của mình đang rục rịch. 
Ôi! Nếu không phải đang ở trước mặt Louis và Vinár, nàng đã móc hắn ra!
Không biết sờ hắn như nào nhỉ…
Thật là khiến người tò mò quá đi.
“Bỏ đại nhân xuống!” Louis nhíu mũi, “Ta cải trang cho hai đứa!”
Một giờ sau, màu tóc và mắt Ylang cũng biến thành xanh lá mạ. Màu tóc chính ở vương quốc Arctic có hai loại, một là xanh nhạt, một là xanh lá mạ. Có thể là vì món chính của họ là băng kế màu xanh lá.
Nàng khoác một cái áo dơi kỳ quái, đi một đôi ủng da. 
Vinár cũng ăn ma thuốc, đổi thành tóc và mắt màu xanh nhạt.
“Dược hiệu kéo dài bảy ngày.” Louis nói, “Bí phương độc nhất vô nhị, trừ ta ra, không ai có thể thay đổi màu mắt. Vì vậy hai đứa cứ yên tâm trà trộn vào, đảm bảo không ai hoài nghi.”
“Đợi đã, cậu ta cũng đi sao?” Ylang ghét bỏ nhìn Vinár, không hề tránh mặt cậu ta: “Vì sao phải hành động với người này chứ? Vừa nghĩ tới phải đi cùng cậu ta, cả người con lập tức khó chịu.”
“À, đại nhân cảm thấy nó có thể sẽ có tác dụng.” Louis nhún nhún vai, “Kỳ thật con nghĩ chút đi, đại nhân chắc chắn sẽ khó chịu hơn con, có phải thấy công bằng hơn nhiều không?”
Ylang: “…” Hình như rất hợp lý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.