Ylang?!” Vinár nghẹn ngào hô to.
Bóng hình mảnh khảnh của cô gái đã biến mất trong hố, phần tóc tung bay cuối cùng cũng rơi xuống.
Nàng tiến vào!
“Sững sờ cái gì! Mau cứu người!” Đôi mắt xanh biếc của Vinár run rẩy. Cậu không để ý tới sự an nguy của bản thân, vọt tới bên hố đen.
Gattos một tay cầm kiếm, tay kia nắm lấy cánh tay Vinár, kéo mạnh cậu về sau lưng thuẫn kỵ sĩ.
“Không cứu kịp được,” Gattos hạ giọng, dán vào tai Vinár, giọng lạnh lùng, “Rơi xuống dưới lập tức cũng sẽ bị xé nát. Cậu cũng không muốn sống nữa sao?”
Vinár đột nhiên hoàn hồn, nhìn chỗ mình vừa đứng. Nơi đó cách hố đen chưa tới một thước, vật kia chỉ cần khẽ vươn tay là có thể kéo cả mình xuống…
Vinár hãi hùng khiếp vía, nóng lên, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại. Nhiệt huyết thoáng chốc hóa thành mồ hôi lạnh, chảy xuống da.
Thật sự là… quá vọng động rồi!
Dù người ngã xuống là phụ thân của mình, mình cũng không nên xúc động như vậy.
May mà bị Gattos kịp thời kéo về, nghĩ lại, thật sự vô cùng nguy hiểm.
Vinár suy yếu thở phì phò.
Gattos đẩy Vinár ra sau lưng hai thuẫn binh. Anh ta giương kiếm trong tay: “Các kỵ sĩ, dũng khí của các ngươi đâu! Chẳng lẽ còn không bằng một cô gái ư! Xông vào, chứng minh chính mình đi!”
“Dũng khí! Dũng khí! Dũng khí!”
Các kỵ sĩ cầm đèn, lao xuống lối đi ngăm đen.
Vinár nghiêm mặt, đứng sau lưng thuẫn binh.
Cậu thừa nhận mình quả thật rất thích Ylang, nhưng nếu nàng đã chết, vậy không đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trao-doi-than-the-cung-than-bong-toi/904067/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.