Mãn Thu Hiệp vui vẻ nửa ngày mới phát hiện vẻ mặt của hai người còn lại không đúng, lấy làm lạ hỏi: “Sao thế?”
Tương Trọng Kính do dự nửa ngày, trong đầu lướt qua vô số lời giải thích, cuối cùng hắn và Cố Tòng Nhứ liếc nhìn nhau mới uyển chuyển nói: “Nếu không chúng ta phá hủy cái lầu mới xây đó đi.”
Mãn Thu Hiệp: ? ? ?
Mãn Thu Hiệp nhíu mày, nhớ lại lúc nãy mới lên núi đi ngang qua nhìn thấy cái miếu bị san thành bình địa, hắn như thể đã hiểu thông suốt chuyện gì đó, ngạc nhiên nói: “Ngươi đã giết con lừa trọc kia?”
Tương Trọng Kính vô tội gật đầu.
Mãn Thu Hiệp: “…”
Tương Trọng Kính nói: “Khắp Tam giới ai cũng biết hết, ngươi không biết?”
Mãn Thu Hiệp cảm thấy phức tạp, lắc đầu nói: “Không biết, ta chỉ mãi lo thúc giục tiến độ công trình.”
Tương Trọng Kính tằng hắng một tiếng, không hiểu sao cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi.”
Mãn Thu Hiệp có rừng vàng biển bạc nên không cảm thấy tiếc của gì: “Ừm, được rồi, ngươi chỉ cần làm cho xong chuyện của mình là được, không cần quan tâm ta.”
Tương Trọng Kính hơi chần chừ, đang định nói vài câu dỗ dành hắn thì chỉ thấy Mãn Thu Hiệp đã tự điều chỉnh tâm trạng xong, sau đó nhướng mày quan sát Tương Trọng Kính từ đầu đến chân một hồi lâu, trong mắt toàn là ý chê.
Tương Trọng Kính thầm nghĩ hắn lại bắt đầu nữa.
Đúng như dự đoán, Mãn Thu Hiệp nói không ngớt: “Ngươi đang mặc thứ giẻ rách gì đây, chất liệu kém thế ngươi không sợ da dẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tram-oan-giai-toi/1315740/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.