Đúng là Tương Trọng Kính có ý định xâm nhập vào Thức hải của Khúc Nguy Huyền, Cố Tòng Nhứ tất nhiên sẽ không can thiệp vào, còn Mãn Thu Hiệp vẫn luôn nhớ thương Tương mỹ nhân ngu ngốc mặc hắn điều khiển càng không ngăn cản, thiếu điều muốn đi tới đốt đuốc cỗ vũ.
Tương Trọng Kính không phải là người dè chừng ngó trước ngó sau, quyết định xong liền bắt tay vào làm.
Mãn Thu Hiệp nói cho Tương Trọng Kính cách làm thế nào để tìm ra phong ấn sau khi vào trong Thức hải, sau đó chống cằm xem kịch vui.
Tương Trọng Kính nhìn vẻ mặt ngủ say nhưng nhăn nhó đau đớn của Khúc Nguy Huyền, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên trán hắn.
Bởi vì ngày đó dung hợp Thần hồn ở cấm địa, những chuyện sáu mươi năm trước đối với Tương Trọng Kính giống như một giấc mộng hoang đường, chỉ có ngọn đèn được Khúc Nguy Huyền nâng trong tay mới là chân thật nhất.
Tương Trọng Kính thở dài nhắm mắt lại thả ra một sợi Thần thức, chậm rãi lần mò đi vào Thức hải của Khúc Nguy Huyền.
Bây giờ hắn không có linh lực, nếu Thần thức thật sự bị bài xích thì không thể phản kháng lại được, chỉ có thể mặc người xẻ thịt, Tương Trọng Kính cũng không thích cảm giác bị người khống chế này, hắn cố gắng thử thăm dò một phen.
Thức hải của tu sĩ không phải là nơi có thể tùy tiện tiến vào, dù tu sĩ đó có bị trọng thương hôn mê thì cũng sẽ vô thức tạo ra một tầng kết giới để bảo vệ Thức hải.
Tương Trọng Kính còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tram-oan-giai-toi/1315726/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.