Tương Trọng Kính chỉ ghé qua cấm địa ở Khứ Ý Tông một lần, nhớ mang máng xung quanh chỉ toàn là cây cối.
Sáu mươi năm trôi qua, cái cây năm nào còn còi cọc trơ lá bây giơ đã cao lớn vai u thịt bắp cành lá xum xuê, Tương Trọng Kính ngửa đầu nhìn tán cây che khuất bầu trời, một lần nữa cảm nhận rõ thời gian trôi qua.
Khúc Hành đi phía trước dẫn đường, càng đến gần núi gã càng sợ hãi, cả người đều run lập cập.
Cố Tòng Nhứ quấn quanh cổ tay Tương Trọng Kính đột nhiên biến thành người đứng bên cạnh hắn, nhíu mày nhìn phía trước.
Tương Trọng Kính cười nói: “Hết giận?”
“Ta không giận.” Cố Tòng Nhứ trừng hắn, chỉ tay ra đằng trước nói: “Chỗ đó, có khí tức làm ta thấy rất quen thuộc.”
Tương Trọng Kính hỏi: “Long cốt?”
Cố Tòng Nhứ lắc đầu: “Không giống.”
Y như có điều suy nghĩ, rõ ràng trong lòng đã có phán đoán nhưng chỉ là không quá chắc chắn.
Tương Trọng Kính cũng không hỏi thêm, dù sao đi mấy bước nữa là tới nơi, vào trong cấm địa rồi mọi chuyện tự nhiên sẽ rõ ràng.
Trời đã tối, Tương Trọng Kính đẩy ra nhánh cây rậm rạp chắn ngang trước mặt, hai đốm u hỏa bay lượn xung quanh thắp sáng lối đi.
Khúc Hành vừa thấy cửa hang liền hít sâu một hơi đè xuống cơn sợ hãi trong lòng, nghiêng đầu lạnh lùng nói với Tương Trọng Kính: “Nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất đừng đi vào.”
Tương Trọng Kính cười híp mắt: “Bây giờ Khúc tông chủ hận không thể băm ta thành trăm mảnh, nếu đi vào liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tram-oan-giai-toi/1315702/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.