[ Tôi cho rằng nó chắc chắn chưa được cấp thị thực]
Khối thịt mang bộ dạng kẻ bắt chước hứng trọn một luồng hỏa lôi, dần dần mất động tĩnh, trên mặt đất chỉ còn một cục màu đen cháy thành than, tản ra mùi khét khó nói nên lời.
Trên sàn nhà xuất hiện những lỗ thủng to bằng miệng bát đen thui, xung quanh có màu sém vàng.
Tiết Trầm liếc nhìn lỗ thủng kia một cái, bình tĩnh hỏi Phí Nghi Xuân: “Đây là tai nạn phát sinh trong quá trình trị liệu, chắc là mấy người sẽ phụ trách bồi thường cho khách sạn nhỉ?”
Sắc mặt Phí Nghi Xuân vẫn trắng bệnh, không ngừng gật đầu: “Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi.”
Tiết Trầm yên tâm.
Không ngờ căn bệnh kì lạ khiến bản thân hoảng hốt nhiều ngày nay đã được giải quyết, Phí Nghi Xuân cực độ vui sướng, tiếp tục thử cất tiếng, bên trong bụng quả nhiên không còn âm thanh lặp lại khiếp đảm kia.
“Lợi hại, thật sự lợi hại, bạn học Tiết tuổi trẻ tài cao, thực khiến người ta bội phục.” Phí Nghi Xuân bình tĩnh lại, vội vàng muốn nắm tay Tiết Trầm, bị Tiết Trầm thản nhiên tránh đi.
Tiết Trầm thấp giọng cười: “Phải rồi.”
Phí Nghi Xuân hận không thể nâng Tiết Trầm lên tận trời, “Tôi thật sự không biết nên cảm ơn cậu như thế nào mới đủ.”
“Không không, đừng nói vậy.” Tiết Trầm khách khí, chụm đầu ngón cái và ngón trỏ lại xoa xoa, “Ông biết rất rõ mà.”
Phí Nghi Xuân: “……”
Suýt thì quên mất, bạn học này nghe đến một trăm vạn mới đứng ra giải quyết!
Tuy vậy ông ta không thèm để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tot-nghiep-toi-lam-long-vuong/223641/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.