Chương trước
Chương sau
Nhóm tán gẫu thoả thích của những nam sinh viên thuần khiết:
Tiết Thẩm: [Đêm nay tôi không về, không cần chờ.]
Trình Hàm: [Tại sao bố lại không về? Con trai con đứa ở bên ngoài nhớ phải chú ý an toàn nhé.]
Lại Hiển Thanh: [PS: Chú ý an toàn ở đây nghĩa là anh Thẩm nhớ để ý tới sự an toàn của người qua đường và để mắt tới bọn yêu quái.]
Thằng tư: [Kinh nhề! Anh Thẩm thuần khiết thế mà đêm lại không về ngủ!]
Tiết Thẩm: [Thuê phòng với đàn anh Giản của mấy người rồi. Đừng có cue~]
Trình Hàm, Lại Hiển Thanh, thằng Tư: …
Trình Hàm: [Anh trai à, anh chỉ cần nói có việc không về là được rồi, không cần phải giải thích với bọn tôi đâu.]
Lại Hiển Thanh: [Duma, bọn tôi cũng không phải là muốn biết hành tung của cậu.]
Tiết Thẩm: [Tôi thích đấy, ý kiến gì?]
Trình Hàm: [Không dám ạ.]
Lại Hiển Thanh: [Không có ạ.]
Thằng Tư: [Chúc cậu và đàn anh Giản ấm êm, hạnh phúc! Lên đỉnh, úi chà, lên đỉnh!]
[Trình Hàm gõ sửa lại tên nhóm “Nhóm tán gẫu của những nam sinh viên không thuần khiết.”]
Trình Hàm: [Từ giờ về sau chúng ta không còn là nhóm những chàng trai thuần khiết nữa.]
Tiết Thẩm: [Ha ha, thằng Tư quá lươn lẹo, từ lâu đã không còn trong trắng rồi.]
Trình Hàm: [Đúng vậy, thằng Tư vẫn luôn trâu bò.]
Lại Hiển Thanh: [Nhắc mới nhớ, hôm nay trong đám bạn của tôi có người đi chùa Lan Tế chơi đã chia sẻ ảnh của bồ thằng Tư. Bồ thằng Tư rất uy phong nha! Thằng tư mới hoàn toàn xứng đáng là mãnh nam số một của trường ta!]
[“Thằng tư” đã rời khỏi cuộc trò chuyện]

Tiết Thẩm tắt máy, không quên chuyện quan trọng, đu trên người Giản Lan Tư hỏi: “Đàn anh, anh vừa muốn nói cái gì?”
Chuyện Giản Lan Tư muốn nói với cậu rõ ràng không phải chuyện về vợ lẽ.
Giản Lan Tư đã bị con rồng nhỏ cọ sát đến kích thích rồi, vậy mà cậu lại lôi chuyện quan trọng ra hỏi vào lúc này. Thật biết giày vò anh mà!
Anh trả thù bằng cách khẽ cắn vào lỗ tai Tiết Thẩm một cái, lúc này mới kìm nén được xao động trong lòng và chỉ ra: “Vừa rồi Tất đội trưởng có nói, Long Vương Kháng Dương đã đến vùng biển phía Bắc từ hơn hai mươi năm trước. Hơn nữa, hắn còn học được rất nhiều ngôn ngữ.”
Trước đó, bon họ đã nghi ngờ, kẻ có thể triệu hồi được những con cá voi mặt cú, voi ma mút cuồng bạo đến phía đông rốt cuộc là một người đến từ phương tây hay là đã từng đi qua phương tây và quen thuộc với cả hai nền văn hoá.
Bây giờ xem ra, một trong hai khả năng này đã sắp lộ diện.
Vả lại dấu hiệu còn rất rõ ràng.
“Em có để ý tới rồi.” Tiết Thẩm gật đầu: “Em đang muốn bàn bạc với anh. Nhân cơ hội lần này đi tới cầu lớn Kháng Dương, em sẽ đưa anh lẻn vào Long Cung Kháng Dương!”
Đền thờ tổ tiên của Long Vương Kháng Dương nằm gần cầu lớn Kháng Dương, mà kết giới của Long Cung Kháng Dương cũng vừa vặn nằm ngay dưới mặt cầu. Có thể nói vô cùng thuận tiện.
Tiết Thẩm xoa lòng bàn tay, bật ra một tiếng cười nham hiểm: “Nghe nói Long Vương Kháng Dương mấy năm nay vớt được không ít đồ tốt. Chúng ta lẻn vào hang ổ của hắn, cướp của cải của hắn, tiện chiếm luôn vợ hắn… À, không đúng, hắn không có vợ! Đáng tiếc thật!”
Cậu còn chưa nói xong, sau gáy đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy. Hoá ra Giản Lan Tư đang hung hăng nhéo một cái: “Chiếm cái gì cơ?”
Tiết Thẩm: Lại vạ miệng rồi!
Cậu lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm nghị chính trực: “Không phải ý em như vậy đâu, trong lòng em không có nghĩ như vậy. Em chỉ học theo lời thoại trên phim truyền hình thôi. Đều do phim truyền hình cả, toàn viết mấy lời thoại nhảm nhí, dạy hư thiếu niên đơn thuần.”
Giản Lan Tư vừa tức vừa buồn cười, lại thật sự không làm gì được cậu, suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể cắn cái lỗ tai rồng nhỏ một cái thay cho hình phạt: “Có đau không?”
Tiết Thẩm ho nhẹ một tiếng: “… Đàn anh à, da rồng của bọn em rất cứng.”
Cười chết mất, hoàn toàn không đau chút nào.
Giản Lan Tư: “…”
Kế hoạch của Tiết Thẩm rất hoàn hảo. Đêm đó, bọn họ đặt vé máy bay đến cầu Kháng Dương.
Không ngờ sáng hôm sau, cậu và Giản Lan Tư còn chưa tỉnh, điện thoại trên tủ đầu giường đã kêu.
Hai chân Tiết Thẩm còn đang gác trên lưng Giản Lan Tư, cậu mơ mơ màng màng lấy điện thoại, bật loa ngoài.
Là điện thoại từ Trâu Duy Duy bạn cùng lớp gọi đến. Giọng điệu Trâu Duy Duy có chút gấp gáp. Cậu vừa nghe đã ngay lập tức trút hết giận giữ lên Tiết Thẩm: “Tiết Thẩm, trên người tôi hình như có vảy rồng đang mọc ra. Cậu có thể xem giúp tôi một chút được không?”
“What???” Chân Tiết Thẩm đang trên người Giản Lan Tư theo bản năng dùng một chút lực.

Giản Lan Tư cũng vừa mở mắt ra, còn chưa tỉnh ngủ hẳn, đã cảm thấy bụng dưới của mình bị đè lên. Anh lập tức lật người lại, đè lên người Tiết Thẩm, bàn tay dọc theo thắt lưng lần mò lên trên sờ soạng.
Tiết Thẩm nhất thời không khống chế được, sau tai lại mọc lên vài vảy mỏng, vội vàng trả lời Trâu Duy Duy: “Một tiếng sau, gặp nhau ở quán cà phê ven hồ rồi nói.”
Ngắt điện thoại, cậu ném bừa điện thoại ra một chỗ, ngửa đầu lên dán vào người Giản Lan Tư. Cùng nhau dây dưa một hồi xong, cậu mới hổn hển khen ngợi: “Thể lực đàn anh đúng là tốt thật, mới sáng sớm đã sinh khí dồi dào rồi!”
“…”
Giản Lan Tư lúc này nghe thấy rồng nhỏ dâm đãng nói mấy câu này, lại cảm thấy như có ý ám chỉ.
Anh cúi đầu cọ cọ lớp vảy rồng sau tai Tiết Thẩm. Ngón chân Tiết Thẩm hơi co lại, móc lên người Giản Lan Tư càng chặt.
Giản Lan Tư nhẹ nhàng mút sừng của cậu, ánh mắt âm u nhìn xuống dưới: “Còn có một tiếng.”

Một tiếng sau, Tiết Thẩm và Giản Lan Tư gặp Trâu Duy Duy ở quán cà phê ven hồ của trường.
Trâu Duy Duy thần sắc có vẻ tiều tuỵ. Thời tiết cũng không quá lạnh, nhưng cô lại mặc vô cùng kín đáo. Phía trên là áo cao cổ, cả cổ đều giấu kín trong áo.
Vừa thấy Tiết Thẩm, cô lập tức sốt ruột nói: “Tiết Thẩm, làm sao bây giờ? Hình như tôi đụng phải Long Vương rồi. Hắn còn ép tôi làm phi tử của hắn nữa!”
Tiết Thẩm: “…?”
Sắc mặt cậu ngay lập tức tối sầm lại.
Giỏi lắm. Nói chuyện trên điện thoại là vảy rồng đã quá đáng rồi! Giờ gặp trực tiếp còn nâng cấp lên Long Vương.
Cả Long tộc tổng cộng cũng chỉ có mấy Long Vương, loài người cứ làm như Long Vương đổ buôn không bằng.
Nhưng Tiết Thẩm cũng biết chuyện này không liên quan gì đến Trâu Duy Duy, chỉ có thể nén giận hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Trong điện thoại cậu nói trên người mọc ra vảy rồng là như thế nào?”
Trâu Duy Duy cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, xác nhận không có ai nhìn về phía này, mới lại gần, kéo cổ áo xuống một chút: “Cậu xem cái này đi…”
Khi cổ áo của cô được kéo xuống, một bên cổ cũng lộ ra, Tiết Thẩm và Giản Lan Tư đều nhìn thấy trên làn da trắng ngần một bên cổ có một lớp vảy mỏng mọc lên.
Lớp vảy màu đen, bóng loáng và nhẵn mịn. Mặt trên với những viên trân châu xanh, tím phát sáng. Lớp vảy có kích thước bằng nửa lòng bàn tay, kéo dài từ cổ xuống xương quai xanh, mảnh và dày đặc, bám vào làn da trắng của Trâu Duy Duy, chỉ liếc mắt nhìn một cái da đầu đã tê dại.
Trâu Duy Duy rất nhanh đã bật khóc, nức nở nói: “Cuối tuần vừa rồi tôi cùng bạn đi Tiểu Lan Vĩ chơi, có đi bộ qua một thôn. Đúng lúc trong thôn đang tổ chức một hoạt động tuyển vợ cho Long Vương, họ nói chỉ cần đăng kí số chứng minh nhân dân là có thể được nhận sính lễ từ Long Vương. Ngoài ra còn có thể được vào trong khách sạn suối nước nóng…”
Tiết Thẩm nắm được điểm mấu chốt, khẽ cau mày, ngắt lời cô: “Từ từ, khách sạn suối nước nóng là cái gì?”
Trâu Duy Duy có chút khó hiểu trước thắc mắc của Tiết Thẩm nhưng vẫn giải thích: “Chỉ là khách sạn suối nước nóng Lan Bích ở khu nghỉ dưỡng Tiểu Lan Vĩ…”
Tiết Thẩm và Giản Lan Tư liếc nhìn nhau. Thật trùng hợp, đây đúng là sản nghiệp của ông chủ tự xưng là đế vương mà Tất An nói.
Khách sạn suối nước nóng Lan Bích rất nổi danh ở Phù Thành. Vào mùa thu và mùa đông có rất nhiều người đến đây để nghỉ dưỡng.
Trâu Duy Duy và mấy người bạn của cô vẫn còn là sinh viên, chi phí sinh hoạt không cao, đương nhiên chưa bao giờ đến đó nhưng vẫn luôn khao khát được đến.
Hôm đó, các cô đi ngang qua thôn nơi có khách sạn, đúng lúc trong thôn đang tổ chức hoạt động. Họ nói rằng, Long Vương của cung Lan Bích đang tuyển phi. Những người được Long Vương nhìn trúng chỉ cần đăng ký chứng minh nhân dân và xăm con dấu của Long Vương lên mu bàn tay là có thể nhận được sính lễ hậu hĩnh của Long Vương. Vả lại còn được vào hoàng cung Lan Bích ở miễn phí.
Nơi gọi là hoàng cung Lan Bích thật ra chính là khách sạn suối nước nóng Lan Bích.
Hiện nay có rất nhiều khu tham quan tổ chức các hoạt động nhập vai, đóng giả tân nương, công chúa, ngay cả hoàng đế, cái gì cũng có.
Trâu Duy Duy cho rằng đây cũng là trò chơi Tiểu Lan Vĩ tổ chức theo trào lưu nên cũng không suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa, cô lại thấy phần thưởng hậu hĩnh, liền đăng ký ngay, còn để thôn làng xăm lên tay một hoa văn kỳ quái.
“Chờ một chút.” Giản Lan Tư nhướng mày: “Cậu để cho bọn họ xăm lên tay hoa văn kỳ quái?”
“Đúng vậy.” Trâu Duy Duy nói: “Ngay từ đầu tôi cũng từ chối rồi nhưng bọn họ nói sẽ không lưu lại trên da, sau một đêm sẽ biến mất. Không phải bây giờ có rất nhiều hình xăm dùng một lần sao? Tôi tưởng thứ đó cũng như vậy, xăm cũng không sao cả, dù sao qua mấy ngày cũng biến mất…”
Chỉ cần xăm một hình duy nhất là có thể vào ở trong khách sạn suối nước nóng sang trọng bậc nhất cả nước. Mấy ai lại đi từ chối một cơ hội tuyệt vời như vậy chứ.
Trâu Duy Duy cho rằng hành động này nhằm để nâng cao tính nghiêm túc cho nghi lễ nên đã để yên cho thôn làng vẽ lên tay. Quả thật, thôn làng cũng không lừa cô, ngày hôm sau tỉnh lại, hình vẽ trên tay đã không còn.
Nhưng có điều hơi khó chịu là sau khi cô đăng ký chứng minh nhân dân xong, thôn làng còn bắt cô quét một số Wechat, nói là tài khoản của Long Vương.
Không ngờ, sau khi Trâu Duy Duy quay về trường học, số Wechat kia liên tục gửi tin nhắn cho cô, yêu cầu cô quay về hoàng cung Lan Bích thực hiện chức trách của Long phi.
Ban đầu Trâu Duy Duy tưởng rằng đó là hoạt động quảng cáo của thôn sau khi bán hàng. Chẳng phải hiện nay có rất nhiều tài khoản được công ty dùng để quảng cáo bằng cách gửi tin nhắn sao, cô cho rằng tài khoản “Long Vương” này cũng thuộc loại đó.
Cô chỉ cảm thấy tài khoản Long Vương này hoạt động không được tốt lắm, hình như hơi hèn hạ.
Cô cảm thấy rất phiền nhưng dù sao cũng dùng đồ tốt của người ta, vì vậy không nên chặn người ta. Nhưng cô cũng không thèm trả lời.
Cứ chiến tranh lạnh như thế hai ngày, tài khoản kia tất nhiên nổi giận. Nó nói cô đã đồng ý làm Long phi rồi, con dấu cũng được in lên rồi mà lại dám không để ý tới Long Vương. Hạn cho cô trong vòng 3 ngày phải quay về hoàng cung báo tin, bằng không cô nhất định sẽ phải hối hận, vân vân.
“Tên kia nói năng rất không tôn trọng người khác. Tôi tưởng dưới lớp vỏ quảng cáo kia là một tên đàn ông hèn hạ biến việc công thành tư, nên đã mắng hắn một trận rồi cho vào danh sách đen ngay đêm hôm qua.”
Nói đến đây, giọng nói Trâu Duy Duy có hơi run rẩy: “Không ngờ rằng sáng nay đi cùng nhau, chúng tôi lại phát hiện trên cổ và trên người mọc ra mấy thứ này…”

Cô nói cho Tiết Thẩm biết, vảy mọc trên cổ mới chỉ là một bộ phận, nó còn mọc trên eo, lưng và trên đùi. Hơn nữa nó còn đang không ngừng lan rộng ra.
May là một số người bạn cùng phòng của cô đã về nhà, mấy người khác thì đi thực tập nên mới không doạ sợ người khác.
Nhưng chính cô cũng bị doạ hết hồn.
Nếu là trước đây, phản ứng đầu tiên của Trâu Duy Duy có thể là tới bệnh viện da liễu, nhưng mấy tháng trước cô theo Chương Mộc Tâm, tận mắt chứng kiến Tiết Thẩm đánh nhau với một con cá chép tinh, đã mở ra một thế giới trước mắt cô.
Bởi vậy lúc này, cô rất nhanh đã ý thức được, chỉ sợ thứ mình đụng phải không thuộc thế giới của mình.
Mà dựa theo căn cứ cô nắm được, thứ này cũng rất dễ đoán.
“Các cậu nói đi, có đúng là tôi đã gặp phải Long Vương rồi không? Các cậu xem đi, ngay cả vảy rồng cũng mọc ra dài hơn rồi.” Trâu Duy Duy nhìn lớp vảy rồng trên cổ qua màn hình di động, trên tay nhất thời nổi da gà: “Nhưng vảy rồng này mọc ra cũng quá đáng sợ rồi, không giống trên TV một chút nào. Long Vương cũng không thể làm khó người khác mãi được…”
“…”
Tiết Thẩm một lời khó nói hết. Cậu nhìn vảy rồng trên cổ Trâu Duy Duy, trầm mặc một hồi, mới chậm rãi mở miệng: “Thứ mọc ra trên người cậu không phải là vảy rồng.”
Trâu Duy Duy sửng sốt: “Đó là thứ gì?”
Giản Lan Tư mặt lạnh băng, trầm giọng nói: “Là vảy rắn.”
Cậu dừng một chút, lại bổ sung: “Vảy rồng rất đẹp cơ.”
Trâu Duy Duy căn bản không nghe được nửa câu sau, khi nghe tới hai chữ “Vảy rắn”, sắc mặt cô trong nháy mắt đã tái nhợt, cổ họng nghẹn ứ: “Rắn, vảy rắn?!!”
Nếu không phải bây giờ cô đang ở quán cà phê, xung quanh còn có người khác, không chừng cô đã hét thất thanh lên rồi.
Cô không kiềm chế được, cả người run cầm cập, tay chân run rẩy gấp gáp kéo cổ áo lên, nghẹn ngào nói: “Thật ghê tởm! Tại sao có thể như vậy, tôi nên làm gì bây giờ?”
Trái lại, Tiết Thẩm rất bình tĩnh, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn: “Không cần lo lắng, chắc là gặp phải xà yêu mà thôi, vấn đề này không lớn.”
“Tôi biết tìm cậu là đúng rồi mà.” Trâu Duy Duy vừa lau nước mắt bên khoé mắt vừa khóc nức nở nói: “Mặc dù tôi vẫn còn đang rất sợ hãi nhưng vẫn cảm ơn cậu rất nhiều.”
Trên người mọc ra vảy rắn quả thật rất ghê tởm, nhưng nhờ có những lời này của Tiết Thẩm, trong lòng cô đã yên tâm một chút.
Dù sao lúc trước Tiết Thẩm đánh cá chép tinh, tư thế rất oai hùng làm cho người khác khó có thể quên, khiến người ta cảm thấy rất an toàn.
Chờ cho Trâu Duy Duy bình tĩnh trở lại, Tiết Thẩm mới tiếp tục hỏi: “Tài khoản của kẻ hèn hạ kia cậu vẫn còn giữ chứ?”
“Bị tôi cho vào danh sách đen rồi. Nhưng tôi muốn giữ lại bằng chứng nên có chụp lại màn hình rồi.” Trâu Duy Duy mở di động lên, click vào album tìm mấy ảnh chụp màn hình đưa cho Tiết Thẩm: “Là cái này.”
Tiết Thẩm vừa nhìn điện thoại, khoé miệng đã giật giật: “Long Vương chín đầu?”
Trâu Duy Duy cũng rất chán ghét: “Rất kỳ quái đúng không? Tôi cũng cảm thấy rất quê mùa, không biết làm sao mà lại đi đặt một cái tên ID như này…”
Tiết Thẩm không tiếp lời Trâu Duy Duy mà nhìn về phía Giản Lan Tư.
Ở trong Long tộc, không có cái gì gọi là chín đầu rồng, cũng không có vị Long Vương nào tự xưng là Long Vương chín đầu.
Trong những trường hợp thông thường, yêu quái sẽ lấy chính những đặc điểm đặc biệt của chúng để đặt biệt hiệu cho mình. Tỷ lệ đúng cũng rất lớn với ID Wechat này.
Nói cách khác, nó sẽ không vô duyên vô cớ tự xưng chín đầu.
Lại kết hợp với vảy rắn trên người Trâu Duy Duy…
Giản Lan Tư trong lòng cũng đã có phán đoán, nhưng không nói rõ ràng, chỉ hơi suy tư, hỏi trâu Duy Duy: “Cậu vừa mới nói, tay bị người trong thôn xăm hoa văn lên là tay nào?”
Trâu Duy Duy đưa tay trái lên, mu bàn tay hướng về phía trước: “Chỗ này.”
Giản Lan Tư cầm lấy ngón tay cô, nhắm mắt ngưng thần, trong miệng thấp giọng lẩm nhẩm cấm chú cổ của kỵ sĩ.
Một lát sau, trên mu bàn tay của Trâu Duy Duy nổi lên một hình xăm hoa văn màu đen. Hoa văn này là một hình tròn gì đó, nhìn qua thì giống nhang muỗi, ở chính giữa nhang muỗi, nó tách ra thành nhiều đường nhỏ, đếm kĩ vừa vặn là chín đường.
Trâu Duy Duy tròn mắt nhìn hình xăm rõ ràng đã biến mất sao giờ lại xuất hiện lần nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm: “Thứ này sao vẫn còn ở đây? Nó không phải là hình xăm dùng một lần sao?”
“Không phải.” Giản Lan Tư sắc mặt lạnh băng: “Đây là cấm chế của quái vật.”
Nếu vừa rồi mới chỉ là hoài nghi thì bây giờ biểu tượng này đã hoàn toàn chứng thực suy đoán của anh.
“Long Vương” ẩn trong khách sạn suối nước nóng Tiểu Lan Vĩ chỉ sợ lại là yêu quái đến từ vùng biển phương Bắc. Hơn nữa, so với những con bọn họ từng gặp lúc trước lại càng lợi hại hơn.
Tiết Thẩm rốt cuộc cũng nhịn không được, chửi ầm lên: “Đậu má! Ngay cả yêu quái ngoại tộc cũng bắt đầu giả mạo Long Vương!”
Giả mạo Long Vương bắt đầu trở thành xu hướng của mấy tên yêu quái ngoại tộc. Không thể để chúng tiếp tục như thế.
Tiết Thẩm hít một hơi thật sâu, ánh mắt phát ra tia hung ác: “Chờ ta quay trở về, nhất định phải ban hành một quy định mới cho thuỷ tộc: Bất kỳ kẻ nào dám giả mạo là Long Vương, mặc kệ thuộc chủng tộc nào, một khi phát hiện, đều tống vào nồi hình!”
Giản Lan Tư khó hiểu: “Nồi hình là gì?”
Tiết Thẩm cười lạnh: “Làm thành nồi lẩu!”
Giản Lan Tư: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.