Norland dẫn Tiết Thẩm và những người khác ra khỏi nghĩa trang, băng qua đường cái rồi đến trung tâm bờ sông. “Nó ở đây này. Toi tạm thời đặt nó trong động.” Norland hiện nguyên hình nhảy xuống nước, thoáng chốc liền thấy nó quắp một con cá mè dài bằng cánh tay bơi lên bờ. Miệng cá mè hé mở, mắt nhắm chặt, quả nhiên nó đang lâm vào hôn mê. Quản lý Đinh đi cùng nhịn không được hít vào một hơi: “Con cá này to thế!” Tiết Thẩm im lặng nhìn ông, quản lý Đinh mới chợt nhận ra phản ứng của mình hơi lố, bèn nhanh chóng lau nước miếng, cười ngượng nghịu: “Không hề không hề, tôi thề tôi không hề nghĩ đến canh chua cá và nồi cá kho!” “Ong nghĩ cũng vô dụng thôi.” Norland hóa thành người rồi nói: “Con cá mè này cứng lắm. Mấy bữa nó hôn mê, dưới nước có nhiều cá lớn muốn nhân cơ hội ăn thịt nó nhưng có cắn nổi đâu, còn xuýt nữa tự làm mình gãy răng.” Quản lý Đinh tiếc nuối đáp: “Thịt già vậy à?” Tiết Thẩm ngoài cười nhưng trong không cười: “Nó là yêu quái.” Trưởng phòng Đinh: “… Ừ nhỉ.” Tiết Thẩm giật giật khóe miệng, xách đuôi cá mè lên rồi truyền một chút long tức vào. Một lát sau, thân cá mè khẽ run, miệng há ra khép lại, ho khụ khụ như con người. Tiếng ‘huệ’ vừa vang lên, nó bỗng phun ra hai ngụm bùn lớn. “Tôn, tôn giá…” Cá mè chầm chậm mở mắt, miệng nói tiếng người: “Có, có độc, trong nước có độc ——” Tiết Thẩm lạnh lùng: “Mi biết quá muộn.” Cá mè: “…” Nó từ từ chuyển động con mắt cá chết, ánh mắt vừa mắt chuyển tới thân ảnh của Norland lập tức dừng lại, đuôi cá kích động quét về phía Norland, nó hét lên hai tiếng “Hây cha” rồi nói tiếp: “Đồ yêu quái xấu xa, xem thần ngư ta vẫy đuôi đây!” Nó bổ sung: “Anh Thẩm, con yêu quái này chính là kẻ cầm đầu náo loạn nghĩa trang, thậm chí dám đánh tiểu hòa thượng nữa. Nhìn ta xuất chiêu đây.” Sau đó nó bị Tiết Thẩm bóp cổ. Tiết Thẩm nắm lấy phần cổ của nó, lạnh nhạt cười: “Kịch bản đi đến hồi kết rồi.” Cá mè: ? Mười phút sau, rốt cuộc cá mè cũng bình tĩnh biến thành người, giải thích sự tình xảy ra đêm ấy cho nhóm Tiết Thẩm nghe. Tương tự như những gì Tiết Thẩm đoán, đêm đó, Dư Yên Sơn đến nghĩa trang tham gia cuộc vui. Để xem được màn mở đầu, nó còn cố tình bay qua nghĩa trang. Là một Sơn Côn, bay là kỹ năng cơ bản nên lúc bắt đầu mọi thứ tiến hành rất thuận lợi. Không nghĩ tới trùng hợp gặp tiểu hòa thượng Mẫn Sinh bắt yêu. Thực tế Dư Yên Sơn không biết danh tính của yêu quái nhưng thấy Mẫn Sinh cầm gậy tích trượng nặng như thế mà vẫn không đánh nổi yêu quái đó, nó không khỏi sốt ruột thay cho tiểu hòa thượng. Nó và Mẫn Sinh có duyên gặp mặt một lần tại núi Tiểu Lan Vĩ, có ấn tượng khá tốt với tiểu hòa thượng. Cho nên nó mới quyết định giúp giúp Mẫn Sinh một tay. Dư Yên Sơn suy nghĩ dù gì mình cũng là Sơn Côn, vẫn còn chút thể diện, nên nó bèn hóa thành cự hình, hô to “Bổn vương tới giúp ngươi đây”, chuẩn bị từ trên trời rơi xuống, rực rỡ lên sàn. Kết quả vừa hô xong, nó cảm thấy xây xẩm mặt mày, tức ngực khó thở, ngất xỉu tại chỗ ngay lập tức. Một con cá siêu to siêu khổng lồ bỗng nhiên lao xuống giữa đường, đè lên người Mẫn Sinh và Norland. Norland vốn là rùa, có mai bảo vệ nên không mảy may thương tổn. Ngược lại cơ thể Mẫn Sinh là phàm trần, bị Dư Yên Sơn đè tới mức ho ra máu. Norland không biết sự thật, cứ tưởng con cá này đang giúp mình, vì vậy mới mang Dư Yên Sơn về sông dưỡng thương. Vì thế mà Dư Yên Sơn ‘mất tích’ theo. Tất cả mọi người sau khi biết được sự thật: “…” Nói cách khác, nếu như hôm đó Dư Yên Sơn không tốt bụng bay ra ‘hỗ trợ’, có lẽ Mẫn Sinh đã sớm thuận lợi bắt được con rùa Brazil tinh này chứ không phải được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Quản lý Đinh chắp tay trước ngực, vì tiểu hòa thượng thở dài: “Sư phụ Mẫn Sinh thật là tội nghiệp!” Số tiền bọn họ bỏ ra cho nghĩa trang cũng thành công cốc! Dư Yên Sơn cực kỳ tức giận, thở hổn hển: “Cái nhà máy hóa chất đó quá nguy hiểm, làm ba cái trò âm binh gì đâu không, còn liên lụy đến đại vương cá mè tiểu nhân đây nữa!” Nó ưỡn ngực dõng dạc tuyên bố: “Tiểu nhân phải vạch trần bọn họ!” Tiết Thẩm vô cùng đồng ý với suy nghĩ của nó, nhưng vẫn khuyên nhủ thêm một câu: “Ta nghĩ trước hết mi nên bình tĩnh lại đã.” Đường đường là Sơn Côn mà uống hóa chất liên tiếp mấy ngày thế nhưng không cảnh giác chút nào. Hiện tại cuộc sống của Thủy tộc khiến rồng đau lòng quá man. “Haizz, tiểu nhân không ngờ chuyện này sẽ xảy ra luôn.” Dư Yên Sơn ngượng ngùng ho nhẹ để che giấu sự bối rối của mình.
Thực ra Sơn Côn khá nhạy cảm với chất nước, nó cũng sớm biết nguồn nước chỗ đó có vấn đề. Chẳng qua nó quá tin tưởng vào bản thân, nó cảm thấy mình là Thượng Cổ Dị Thú làm sao bị nước thải nhân loại hạ gục được. Hiện tại chất lượng nước thành phố không cao lắm, chỗ đó tuy độc nhưng được cái yên tĩnh. Vì vậy Dư Yên Sơn liền chủ quan. Linh khí nhân gian ngày nay không còn dồi dào như xưa, ngay cả hình người nó cũng không thể biến thành nên chỉ có thể hoạt động dưới hình dạng cá mè. Dưới hoàn cảnh này, chức năng bài trừ độc tố của nó còn lâu mới tốt như những gì nó tưởng. Lúc trước nó cảm thấy lồng ngực nghèn nghẹn khó chịu, thực tế nguyên nhân không phải do nó vận động quá ít mà đây là triệu chứng trúng độc. Chẳng qua khoảng thời gian dạo gần đây của nó trôi qua êm đềm, thiếu cảnh giác nên mới không suy nghĩ đến hướng đó. Nhưng chuyện này vốn chẳng có gì to tát cả. Suy cho cùng nó vẫn là tinh quái, sao có thể xảy ra chuyện lớn được. Vấn đề chính xác nằm ở việc ngày ấy nó muốn hỗ trợ Mẫn Sinh. Lúc hóa thành thể khổng lồ, nó tiêu hao lượng lớn tu vi trong thời gian ngắn, thân thể ngày càng suy yếu nên mới để chất độc thừa cơ hội lẻn vào. Kết quả tạo ra một sự nhầm lẫn tai hại*. *乌龙 Dư Yên Sơn cúi gầm mặt, xoắn ngón tay xấu hổ đáp: “Giờ tiểu hòa thượng đang ở đâu vậy? Tiểu nhân muốn mang một ít thuốc bổ đến thăm cậu ấy.” … Sự việc ở nghĩa trang công cộng Quảng Phù đi vào hồi kết. Biết rằng Dư Yên Sơn gây hiểu lầm, Tiết Thẩm cũng không tính nhận tiền của nghĩa trang. Nhưng khi chứng kiến được thực lực của Tiết Thẩm, nghĩa trang vẫn khăng khăng giữ nguyên ý kiến của mình trả tiền cho cậu. Cuối cùng Tiết Thẩm vẫn nhận lấy một chút tượng trưng, xem như một kết cục viên mãn. Sau đó Dư Yên Sơn bị Tiết Thẩm đánh cho một trận nhưng cũng không dám phản kháng lại. Nó ngoan ngoãn xách một đống thuốc bổ đến thăm Mãn Sinh và nhận lỗi. Nghe nói lúc Mẫn Sinh biết được sự thật thì lệ tràn hoen đôi mi, xuýt nữa sinh ra tâm ma. Cậu ta phải niệm « Chú Đại Bi » nửa tiếng mới bình tâm lại được. Mặt khác, sau khi bên phía ban quản lý nghĩa trang cân nhắc kỹ lưỡng, họ quyết định nói hết sự thật cho gia quyến của bia mộ bị di dời. Một số người lập tức không tin, cho rằng nghĩa trang muốn trốn tránh trách nhiệm, cho đến khi tận mắt chứng kiến một con rùa Brazil khổng lồ đang cõng mộ bia về chỗ cũ. Khung cảnh quá mức vi diệu. Suy cho cùng, việc này cũng không thể nào đổ hết lên đầu quản lý nghĩa trang được, mà bọn họ cũng không dám gây chuyện với yêu quái. May mắn thay rùa Brazil chỉ di chuyển bia đá, không động tới mộ địa nên phong thủy cũng không có gì đáng lo ngại. Điều bất ngờ là một số người thân của chủ nhân bia mộ lại cực kỳ tự hào —— bia mộ của tổ tiên bọn họ là được rùa tinh cõng trên lưng. Từ xưa đến nay, những bia mộ được rùa chở đi đều là bia công đức. Điều này có nghĩa là gì? Nó chứng tỏ tổ tiên của họ là người tốt chứ sao! Đây đúng là điềm lành mà! Còn những gia đình không hài lòng khác sau khi nghe đạo lý này cảm thấy cũng hợp lý. Kết quả sự việc đáng lẽ khiến người người tức giận bỗng chốc trở nên có hậu. Ban quản lý cứ ngỡ phải đối mặt với một trận náo loạn: ??? Còn có thể hiểu như vậy à? Ngay tức thì, Dư Yên Sơn tự cho là cơ thể suy yếu, bù lu bù loa than thở mình không còn sức để bơi về, đáng thương nhìn Tiết Thẩm: “Thưa tôn giá, không biết ngài có thể cho tiểu nhân quá giang một đoạn không?” “Được thôi.” Tiết Thẩm phóng khoáng đáp, thậm chí tri kỷ nói: “Mi không còn sức thì đừng biến thành người nữa.” “Tôn giá đối xử với tiểu nhân tốt quá.” Dư Yên Sơn tươi cười rạng rỡ, không hề nghĩ ngợi hiện nguyên hình tại chỗ. Tiết Thẩm quay sang nhìn quản lý Đinh: “Chỗ chú có túi lưới không? Hay bịch ni lông cũng được, cho cháu xin một cái.” “??” Con ngươi cá mè khẽ trợn tròn: “Tôn giá, ngài không thể làm thế với tôi.” Tiết Thẩm xách đuôi cá điên cuồng vùng vẫy lên: “Cá chết, im lặng.” Quản lý Đinh đứng bên cạnh co rút khóe mắt. Trải qua việc này, ông cảm thấy tinh quái không còn đáng sợ nữa. … Cuối cùng Tiết Thẩm tay xách túi cá cùng với Giản Lan Tư bắt xe về trường. Trên đường đi, bác tài xế liên tục liếc về phía túi cá, miệng trầm trồ không ngớt: “Cá to thế, cá hoang hả?”
“Không có nước mà vẫn tràn đầy sức sống như thế, chắc chắn chất thịt rất là tươi ngon căng mọng.” “Hít hà ~” “…” Cá mè vội vàng nằm ngửa giả chết, mắt cá trợn trắng. Tài xế: “Ủa, sao tự nhiên nó chết mất tiêu rồi. Vậy thì mấy đứa phải tranh thủ ăn liền đi, không là thịt hết tươi đó… Còn không mấy đứa bán cho chú đi. Chú chở nó đến tiệm lẩu luôn.” Cá mè: Tôi hận mấy người ăn hàng! Tiết Thẩm không trả lời tài xế vì cậu và Giản Lan Tư có chuyện quan trọng hơn cần bàn bạc. Dạo gần đây bọn họ phát hiện số lượng lớn Thủy tộc thành tinh, trong số đó xuất hiện không ít Thủy tộc ngoại quốc. Tình huống này lúc trước khá hiếm hoi, bởi lẽ phương pháp tu luyện chỉ được truyền lại cho con cháu, mà mỗi tộc đều có bí thuật của riêng mình, điểm chung là không dễ gì truyền ra ngoài. Tinh quái vốn không có tư tưởng công chính liêm minh, đến người trong tộc muốn được truyền dạy còn phải xem giao tình nặng như thế nào, huống chi là truyền cho tộc khác. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, đám Tiết Thẩm lại bắt gặp vô số tinh quái ngoại quốc học được kỹ pháp của Trung Quốc. Diều Diện Kình, Voi Ma Mút Cuồng Bạo là được triệu hồi tới nên tạm thời không nhắc đến. Còn giống loài xâm lấn như rùa Brazil này, thân phận tương đối xấu hổ nhưng lại có thể lĩnh ngộ, thực sự không hợp lý chút nào. Lúc vừa mới rời đi, Tiết Thẩm có hỏi qua lai lịch của người truyền thừa pháp môn tu luyện cho Norland. Câu trả lời của nó khiến Tiết Thẩm phải suy ngẫm. “Thủy phủ Kháng Dương.” Giản Lan Tư đăm chiêu nhìn dòng chữ Tiết Thẩm gõ xuống phần ghi chú trong điện thoại. Nếu như nói trước đây chỉ là những suy nghĩ mơ hồ thì bây giờ những suy đoán này đang ngày càng rõ ràng hơn. Thật ra Norland cũng không biết thân phận của người đã giúp nó hóa yêu, chỉ biết đối phương đến từ Thủy phủ Kháng Dương. “Nó bảo vị Long vương quản lý lưu vực sông Kháng Dương là một vị Long quân giàu lòng yêu thương không màng danh lợi. Ông ta yêu cầu Thủy phủ đối xử với tất cả Thủy tộc trong vùng bình đẳng như nhau. Mặc kệ là người bản địa hay ngoại quốc, chỉ cần có cơ hội thành tinh ông ta đều sẽ trợ giúp.” Norland nắm chặt tay bày tỏ lòng biết ơn: “Long Vương sông Kháng Dương đích thị là một vị Long quân mang tầm nhìn quốc tế! Toi nguyện biết ơn ngài ấy sút đời!” Norland vẫn chưa có hiểu biết sâu về hệ thống Thủy phủ ở Trung Quốc, nó chỉ xem đây như một kỳ ngộ. Đối với Tiết Thẩm và Giản Lan Tư mà nói thì chuyện này ẩn chứa vô vàn điều kỳ quái. Giờ nghĩ kỹ lại, những vụ việc bọn họ đụng phải mấy ngày nay hình như đều có một mối liên hệ khó giải thích với Thủy phủ Kháng Dương. Giản Lan Tư nhịn không được thắc mắc: “Ở chỗ tụi em, rốt cuộc Long Vương sông Kháng Dương là một vị Thần Quân như thế nào?” Tiết Thẩm nhớ lại vài câu chuyện xưa về vị Long Vương này trong tộc, thâm thúy trả lời: “Theo truyền thuyết thì ông ta là một thiên tài.” Diễn đàn Phù thành. Tiêu đề: Mọi người đã đọc « Bóc phốt đến từ một con cá thành phố nhiệt tình » trên hotsearch chưa? Tích xô! Nội dung: Mấy năm qua các ban ngành liên quan đang mạnh tay kiểm soát vấn đề ô nhiễm môi trường, cố gắng cải thiện đời sống an sinh xã hội ở thành phố. Thế nhưng nhà máy ở khu công nghiệp kia chính là một con sâu làm rầu nồi canh, cực kỳ đáng ghét! May mà có người nghĩa khí đứng ra vạch trần! Phải công nhận bài phốt này tấu hề thật sự, gì mà tự xưng mình là cá bị chất thải công nghiệp hạ độc, cười ẻ! 1L: Tui đọc rồi! kkk chủ phốt đưa tin đỉnh của chóp, ngòi bút sống động, cảm giác nhập vai quá mạnh, cứ như là cá thật vậy. 7L: Có sao nói vậy, nhà tui ba đời bán cá. Bài phốt của bạn dân thành phố viết trúng phóc toàn bộ tập tính loài cá, cảm giác tốn khá nhiều công sức đấy! 15L: Ừa còn nữa, tui nghe nói nhân viên công tác sau khi đọc thư khóc nguyên dòng sông, cứ như tận mắt chứng kiến tình huống bi thảm cá trúng độc ấy. 33L: Mà anh bạn “Ngư huynh” này biết bú phêm ghê. Nói gì mà nhờ có Long khí của “Phục Ba quân” cứu một mạng… Phục Ba quân giận mà có màu luôn. 89L: Ngư huynh người ta đang làm việc lớn. Bây giờ nhà máy đó chẳng những bị niêm phong còn bị bắt đóng phạt một số tiền khổng lồ. Hình như chủ tịch sắp toang rồi, đúng là hả lòng hả dạ mà!! 99L: Bộ chỉ có tui lo lắng cho sự an toàn của Ngư huynh thôi hả? Nghe nói ông chủ nhà máy đó trước đây là yanglake, liệu ổng có trả thù Ngư huynh không? 100L: Lo lắng cho Ngư huynh +1 122L: Mọi người yên tâm, bạn thân của tôi chính là nhân viên công tác trong ngành. Tôi nghe nói vị Ngư huynh này lợi hại lắm đó, một chút tin tức cũng không để lại. Đừng nói là nhà máy, ngay cả khi đơn vị của hắn muốn thưởng thêm cho hắn nhưng cũng không thể tìm được một cọng tóc của người ấy. Buồn cười nhất là có chuyện đồn thổi rằng ông chủ xí nghiệp quen một vị đại sư, xong ổng nhờ đại sư tính giùm, mọi người đoán xem? kkk, đại sư phán người đó đến từ trong nước, cụ thể ở đâu thì không rõ, chỉ biết anh ta có địa vị rất lớn. 155L: Ôi đệt? Đến từ trong nước? Địa vị rất lớn, không lẽ là —— khỉ nước?!!! 156L: Khỉ nước! yyds*! (Mãi mãi là thần) 157L: Nhìn thấy khỉ nước, hài lòng bỏ đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]