Norland dẫn Tiết Thẩm và những người khác ra khỏi nghĩa trang, băng qua đường cái rồi đến trung tâm bờ sông. 
“Nó ở đây này. Toi tạm thời đặt nó trong động.” Norland hiện nguyên hình nhảy xuống nước, thoáng chốc liền thấy nó quắp một con cá mè dài bằng cánh tay bơi lên bờ. 
Miệng cá mè hé mở, mắt nhắm chặt, quả nhiên nó đang lâm vào hôn mê. 
Quản lý Đinh đi cùng nhịn không được hít vào một hơi: “Con cá này to thế!” 
Tiết Thẩm im lặng nhìn ông, quản lý Đinh mới chợt nhận ra phản ứng của mình hơi lố, bèn nhanh chóng lau nước miếng, cười ngượng nghịu: “Không hề không hề, tôi thề tôi không hề nghĩ đến canh chua cá và nồi cá kho!” 
“Ong nghĩ cũng vô dụng thôi.” Norland hóa thành người rồi nói: “Con cá mè này cứng lắm. Mấy bữa nó hôn mê, dưới nước có nhiều cá lớn muốn nhân cơ hội ăn thịt nó nhưng có cắn nổi đâu, còn xuýt nữa tự làm mình gãy răng.” 
Quản lý Đinh tiếc nuối đáp: “Thịt già vậy à?” 
Tiết Thẩm ngoài cười nhưng trong không cười: “Nó là yêu quái.” 
Trưởng phòng Đinh: “… Ừ nhỉ.” 
Tiết Thẩm giật giật khóe miệng, xách đuôi cá mè lên rồi truyền một chút long tức vào. 
Một lát sau, thân cá mè khẽ run, miệng há ra khép lại, ho khụ khụ như con người. Tiếng ‘huệ’ vừa vang lên, nó bỗng phun ra hai ngụm bùn lớn. 
“Tôn, tôn giá…” Cá mè chầm chậm mở mắt, miệng nói tiếng người: “Có, có độc, trong nước có độc ——” 
Tiết Thẩm lạnh lùng: “Mi biết quá muộn.” 
Cá mè: “…” 
Nó từ từ chuyển động 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tot-nghiep-toi-lam-long-vuong/1087755/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.