[ Không ngờ tới chứ gì, da tao rất dày ] Tiết Trầm vừa nói xong, Long Vương còn chưa kịp phun nước thì Tấn Cửu Hằng đã suýt phun trước rồi. May mà nghẹn lại được! Ông từ Quảng và mọi người trong trấn lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Tiết Trầm bắt đầu không tốt. Ông từ Quảng cho rằng bản thân nghe nhầm, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi kia: "Cậu vừa nói cái gì?" Tiết Trầm căn bản chẳng quan tâm những người khác thấy thế nào, cậu không kiên nhẫn nói: "Không phải Long Vương muốn ban mưa sao? Chúng tôi đều đang vội, có thể nhanh lên một chút được chứ?" "Lớn mật." Huyệt thái dương của ông từ Quảng giật nảy, nhanh chóng quát lớn, "Thời gian mưa xuống đều do Long Vương định đoạt, sao cậu dám ăn nói bậy bạ lung tung." Dịch Nhiếp càng lúc càng cảm thấy bị lừa dối, nói với Tấn Cửu Hằng: "Ông Tấn, người này rõ ràng không tin Long Vương, mau đuổi ra ngoài đi." "Ông nói bậy." Tiết Trầm lớn tiếng phản bác, lời nói ra xuất phát từ đáy lòng, "Không có người nào tin vào Long Vương hơn tôi đâu!" Dịch Nhiếp: "......" Mấy người kia đâu có nghe cậu, còn muốn đuổi cậu đi. Lập tức thấy Tiết Trầm liếc mắt ra ngoài miếu thờ, hừ lạnh một tiếng: "Không phải trời bắt đầu mưa rồi sao." Theo lời cậu nói, một luồng gió mang theo hơi nước ẩm ướt tiến vào trong miếu thờ, Dịch Nhiếp và mọi người đều cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, quay đầu nhìn bầu trời ngoài kia, không biết từ bao giờ màn mưa đã dần dần phủ xuống. Dịch Nhiếp:?? Những người khác:?? Dịch Nhiếp ngẩn ngơ, lúng ta lúng túng nói: "Sao lại thế này? Long Vương nói 9 giờ rưỡi hôm nay mới có mưa cơ mà?" Ông ta vừa nói vừa lấy di động ra nhìn thời gian, trên màn hình hiện 8 giờ hơn, cách quá xa dự báo của Long Vương. Đây là sự việc từ trước đến nay chưa bao giờ phát sinh. Tiết Trầm treo trên mặt bộ dạng con rồng nhân hậu: "Bởi vì trận mưa này do một vị long quân khác ban xuống, đừng khách sáo." "Một vị long quân khác?" Dịch Nhiếp ngơ ngẩn cả người, nhất thời không tiêu hóa nổi thông tin vừa tiếp nhận. Người con trai phương Tây kia không có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ ngẫm nghĩ nhìn Tiết Trầm: "Đây là... Phục Ba Quân làm mưa?" "Đúng vậy." Tiết Trầm thản nhiên nhìn thẳng Giản Lan Tư, "Phục Ba Quân còn dạy tôi một câu thần chú vô cùng lợi hại." Giản Lan Tư theo bản năng hỏi: "Là gì thế?" Tiết Trầm chỉ một ngón tay lên trời: "Makka Pakka, biến lớn!" Giọng nói vừa dứt, bên ngoài "Rầm" — một tiếng, cơn mưa quả nhiên nặng hạt hơn. Mọi người trong miếu:!!! Giản Lan Tư: "......" Thần chú này anh từng nghe qua rồi! Rõ ràng không phải chú cầu mưa! Anh hoài nghi Tiết Trầm nói hươu nói vượn! Nếu trước đó ông từ Quảng còn bất mãn với Tiết Trầm, bây giờ đây lại không dám chỉ trích thêm nữa. Người trẻ tuổi này cư nhiên có thể khống chế nước mưa, chẳng lẽ thực sự mượn được sức lực của long quân sao, nếu là như vậy, địa vị của cậu còn cao cấp hơn ông từ Quảng rất nhiều. Nhưng cậu lại nói năng lỗ mãng với Long Vương sông Kháng Dương....... Vẻ mặt mấy người kia thay đổi liên tục, nhất thời không biết xử lý sự tình hiện tại như thế nào. Tiết Trầm cũng chẳng quan tâm suy nghĩ của bọn họ, chỉ thẳng ra ngoài cửa, cười như không cười: "Cho mày trận mưa lớn như vậy, còn không hiện thân sao?" Theo lời cậu nói, một trận cuồng phong gào thét xông ra từ phía trong miếu thờ, còn mạnh mẽ hơn lúc nãy, thổi tới mức mọi người suýt chút nữa lảo đảo không đứng vững nổi. Ngọn lửa trên giá nến bị dập tắt, tiếp theo một âm thanh trầm thấp không biết từ đâu vang lên. "Nực cười! Dám làm càn ở đất của bổn vương!" Âm thanh kia giống như sấm rền khiến lòng người kinh hãi, ông từ Quảng và những người khác không khỏi ngỡ ngàng, ngay sau đó, toàn bộ ánh mắt đều trừng lớn, khó có thể tin mà nhìn hình ảnh xuất hiện trước mặt. Chỉ thấy ba bóng người chậm rãi hiện hình trong sảnh chính. Chính giữa là một vị mặc áo mãng bào, có đầu rồng thò ra từ phía sau lưng. Hầu thần trái phải, một người cầm kiếm, một người bê ấn. Từ trang phục đến diện mạo của bọn họ giống y như đúc ba bức tượng được đắp trong miếu thờ. "Long Vương! Là Long Vương! Long Vương hiện thân!" Ông từ Quảng thất thanh kêu lên, trong giọng nói kèm theo vài phần mừng rỡ. Từ đó tới nay, tuy thần tích Long Vương giáng trần thường xuyên được truyền miệng rộng rãi nhưng ngài chưa từng hiện nguyên hình chân thực, vậy mà giờ phút này lại xuất hiện trong miếu, thực sự ngoài dự kiến của mọi người. Ông từ Quảng vội quỳ xuống dập đầu: "Cung nghênh Long Vương đại giá." Ông quỳ đầu tiên, những người khác đều vội làm theo, giọng nói của ai cũng run rẩy: "Cung nghênh Long Vương đại giá." Tấn Cửu Hằng hết lòng tin theo Tiết Trầm, lúc này thấy ba vị thần giống tượng như đúc hiện thân cũng kinh ngạc không thôi, vẻ mặt đưa đám nhìn cậu, trên mặt đầy chữ: Làm sao bây giờ, sẽ không phải Long Vương thật chứ! Tiết Trầm cũng khiếp sợ, nhịn không được hỏi Long Vương kia: "Vòi nước sau lưng mày có dùng được không? Phun mưa phát xem nào." Sắc mặt Long Vương biến đổi, quát: "Lớn mật, dám bất kính với bổn vương!" Tiết Trầm cảm thấy buồn cười: "Mày chưa từng đi qua những miếu Long Vương khác phải không?" Long Vương nghe vậy hơi chớp mắt: "Có ý gì?" Tiết Trầm: "Tạo hình của mày quá giống bức tượng trưng trong miếu, chơi cosplay đấy à?" Bức tượng là sự sáng tạo của dân gian kết hợp với nghệ thuật thủ công, trải rộng khắp lưu vực sông Kháng Dương cũng phải mấy trăm miếu Long Vương, tượng thần rồng ở mỗi nơi lại có một hình dạng khác biệt. Vị "Long Vương" này trông giống hệt bức tượng trong miếu nhỏ, đến cái đầu rồng sau lưng mà thợ thủ công thêm vào cũng có đủ, chẳng phải quá nực cười hay sao. Ông từ Quảng và những người khác vốn từ đầu đã bị thần tích làm cho mờ mắt, căn bản không nghĩ tới vấn đề này, tới khi bị Tiết Trầm nhắc nhở mới không khỏi lộ ra vẻ mặt hoài nghi. ........ Đúng là có chút kỳ quái. Bọn họ cũng có kiến thức rộng rãi, là người mộ đạo thành kính hàng năm bái thần, họ đi qua không ít những miếu thời khác, xác thật tượng thần trong mỗi ngôi miếu thờ Kháng Dương Long Vương đều có điểm khác nhau. Long Vương kia lúc này mới phản ứng lại, khuôn mặt trầm xuống, lạnh giọng quát: "Bổn vương trông như thế nào không phải việc của ngươi, không đến lượt ngươi quản!" Âm thanh kia giống như tiếng sấm, vừa vang lên đã làm lòng người chấn đống, nhất thời không dám tiếp tục nghi ngờ. Long Vương giống như khó thở, vẻ mặt hiện lên sự hung dữ, bước từng bước thật chậm tới gần Tiết Trầm, mỗi cái dậm chân lại khiến mặt đất rung nhẹ, trong khi nhìn qua rõ ràng không sử dụng sức lực. Đám người ông từ Quảng không khỏi càng thêm kính sợ. Thần uy! Đây là thần uy đó! Đồng thời thổn thức thay Tiết Trầm, xem ra Long Vương rất giận dữ, người trẻ tuổi này sắp gặp tai họa rồi. Tuy đúng là cậu ta làm càn, nhưng tuổi đời còn quá nhỏ, thật sự không đến mức phải định tội chết... Trong khi mọi người đang lo lắng, Long Vương đã đến trước mặt Tiết Trầm, mở miệng quát lớn, mỗi câu phát ra đều mang theo áp lực bức người, ép cho da đầu đối phương căng chặt: "Chỉ là một người phàm nho nhỏ mà dám khinh nhờn Long Vương, thật sự chưa thấy quan tài chưa đổi lệ, hôm nay bổn vương cho ngươi thấy cái gì gọi là long uy..." "Mày biết long uy cái rắm!" Tiết Trầm căn bản không chịu ảnh hưởng từ thanh âm kia, thấy đối phương đứng trước mặt trực tiếp vung tay đấm bay ra ngoài, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Tên quỷ độc cút ngay, tránh xa tao một chút!" Mọi người:?? Bọn họ thậm chí không kịp thấy rõ động tác của Tiết Trầm, Long Vương đã bay ra ngoài theo đường vòng cung parabol. "Phanh" — một tiếng thật lớn, Long Vương rơi xuống, mặt đất chấn động.... lại sụp xuống thành một cái hố sâu. Giản Lan Tư:...... Cốt truyện này anh từng xem qua rồi! Trước kia, Từ Nhân Thành...... Không, Kim Vọng Nguyệt cũng nhận được loại đãi ngộ này. Không biết là do quá khiếp sợ ngây người hay do bị đánh bò ra mặt đất, rơi xuống một lúc lâu, Long Vương vẫn không có động tác tiếp theo. Vẫn là đám ông từ Quảng phản ứng trước, chấn động gấp gáp hô lên: "Không xong rồi! Long Vương bị đánh! Cậu ta muốn đánh chết Long Vương! Mau cứu Long Vương ——" Mấy người đồng dạng kinh hãi, sôi nổi đứng dậy muốn cứu Long Vương, nhưng vừa đi nửa đường đã đột ngột trừng lớn hai mắt, tiếp theo đầu gối mềm nhũn quỳ xuống. Chẳng qua lần này bị dọa sợ tới mức phải quỳ. Chỉ thấy "Long Vương" đang nằm trên mặt đất kia phát ra tiếng thở dốc nặng nề, phần lưng phập phồng kịch liệt, ngay sau đó cả người hóa thành bộ dạng khác. Hoặc nói đúng hơn là hiện nguyên hình. Hình thể của thứ kia vô cùng cao lớn, ước trừng dài một trượng, mãnh bào Long Vương nguyên bản rách nát thành một tấm áo tang, lớp da bên ngoài lộ một màu đỏ tía bầm tím. Phần lưng của nó cong lên thành hình vòng cung, xương sống nhô ra bên ngoài, trên mỗi đốt xương mọc ra những cái gai dài thật lớn, đâm thủng lớp da và quần áo, phơi bày trước mắt mọi người. Phần đầu càng thêm đáng sợ, cái đầu cực lớn, làn da khô quắt nhăn nheo, tựa như có thể nhìn thấy hình dạng bộ xương bên trong, cũng cùng một màu sưng tím như thân thể. Mà hầu thần hai bên trái phải cũng đổ sập xuống, hóa thành hai đống xương khô. "Quỷ đó! Là quỷ đó ——" "A a a! Cứu mạng ——" Những tín đồ trong chùa chen lấn xô đẩy suýt chút nữa giẫm đạp lên nhau, hoảng loạn trốn chạy tứ phía, lộn xộn như bầy ong vỡ tổ. Trong tiếng kêu thét hoảng sợ, quái vật kia chậm rãi đứng lên, đỉnh đầu của nó gần chạm xà ngang trên trần miếu, hốc mắt lõm sâu xuống trừng Tiết Trầm: "Không ngờ ngươi có thể phá vỡ thủ thuật che mất của bổn Đại Vương." Âm thanh kia ù ù, tượng tự tiếng "Rồng gầm" mà mấy ngày nay dân chúng đất Dương Nam nghe thấy. Cẩn thận phân biệt lại nhận ra đây là giọng phụ nữ. Giản Lan Tư thấy thế hơi nhíu mày, quỷ quái Trung Quốc quá nhiều chủng loại, anh không có cách nào nhận thức hết, thấy vật thể trước mặt này vô cùng xa lạ liền hỏi: "Đây là thứ gì vậy?" Tiết Trầm vỗ vỗ nắm tay, mặt lộ vẻ khinh bỉ: "Thứ này gọi là Quỷ Đao Nhọc, không tạo mưa nhưng có khả năng dự báo thời tiết."
(*) Quỷ Đao Nhọc: viết trong chương 12, cuốn "Sưu Thần Ký" của Can Bảo. Nói đến bốn chữ "Dự báo thời tiết", cậu còn cố ý nhấn mạnh giọng điệu, tăng thêm vài phần kì dị quái đản. Tương truyền, Quỷ Đao Nhọc là một loại tà vật man rợ sinh ra từ một ngôi mộ hoang trong rừng núi sâu thẳm. Loại quỷ này thường xuyên xuất hiện khi mưa to gió lớn, bởi vậy vô cùng nhạy cảm với thời tiết, có thể đoán trước khoảnh khắc trời đổ cơn giông. Người xưa không biết sự thật, thường xuyên lầm tưởng loại quỷ này có thể hô mưa gọi gió. Thật ra chỉ là một nhân viên đài khí tượng chuyên nghiệp mà thôi. Cũng vì lí do đó, con quỷ này không hiện thân từ đầu, mãi tới khi Tiết Trầm dùng danh hào Phục Ba Quân ban mưa xuống mới xuất đầu lộ diện. Quỷ Đao Nhọc chia làm hai loại đực và cái, thân thể con đực có màu xanh lá đậm. Mà thứ trước mắt cả người đỏ tím, là con cái. Trên mặt Quỷ Đao Nhọc lộ ra sự lạnh lẽo: "Mày đã biết thân phận của tao, vậy cũng nên hiểu rõ bản lĩnh tao đến đâu, đêm nay mày đừng mong chạy thoát." "Một lời đã định." Tiết Trầm xoa xoa tay, "Là do mày muốn tính toán bằng hết đấy nhé." Quỷ Đao Nhọc: ".....!" Quỷ Đao Nhọc bị khiêu khích, càng ghi thù sâu đậm một đấm kia của Tiết Trầm, lập tức phát ra tiếng thét dài: "Tao muốn ăn thịt mày!" Theo thanh âm của nó, gió lạnh một lần nữa nổi lên trong điện thờ, mấy quần chúng trốn trong góc khuất hoảng sợ thét chói tai: "A —— a ——" Tấn Cửu Hằng nhào qua ôm lấy Dịch Nhiếp, một bên điên cuồng run rẩy một bên kêu la: "Bạn học Tiết, đầu heo ——" Tiết Trầm mắng to: "Ông mới là đầu heo!" "Không không không phải ——" Tấn Cửu Hằng nhanh chóng duỗi tay chỉ về phía bàn thờ, "Đầu heo ở kia ——" "Tôi biết rồi." Tiết Trầm tiếp tục mắng, "Im miệng." Lúc này Giản Lan Tư cũng quay đầu lại nhìn, sắc mặt trầm xuống. Chỉ thấy đầu thú hiến tế trên bàn thờ bỗng dưng kì dị sống lại. Đầu tiên là cái đầu heo lớn nhất nằm chính giữa, rõ ràng đã bị nướng đến khô vàng thơm nức, lúc này đôi mắt thực sự mở bừng ra, cái mõm há thật rộng, mũi phát ra tiếng thở phì phì, giống như khi còn đang gắn liền với thân mình mà hùng hổ nhào về phía Tiết Trầm. Ngay sau đó, đầu trâu và đầu dê cũng bay theo. Quỷ Đao Nhọc đắc ý cười to: "Người trần mắt thịt, có biết đây là pháp thuật gì ——" "Không phải chỉ là một cái đầu heo bị nguyền thôi sao." Tiết Trầm chẳng những không sợ hãi, còn vô cùng ghét bỏ, "Mấy tên quỷ già chỉ thích dùng thủ thuật che mắt." Đao Ngọc Quỷ: "......!" Bị châm chọc! Trong khi nói chuyện, đầu heo kia đã vọt tới trước mặt Tiết Trầm, cậu đang muốn vung tay lại thấy một luồng ánh sáng lóe lên, Giản Lan Tư rút trường kiếm tùy thân ra, giờ lên cao rồi bổ thẳng xuống. Dây leo trên chuôi kiếm vụt qua trong chớp mắt, sức mạnh vô hình phóng ra chia đầu heo thành hai phần, rơi xuống mặt đất. Đồng thời kiếm khí quét ngang một đường cắt qua đầu trâu và đầu dê, cả hai lóe lên rồi hóa thành bột mịn tiêu tan trong không khí. Mọi người chăm chú quan sát, đầu trâu và đầu dê rõ ràng vẫn còn ở trên bàn thờ. Vừa rồi chỉ là một hồi ảo ảnh kì dị. Kiếm thuật của người đẹp đỉnh quá! Tiết Trầm bình tĩnh thu hồi nắm tay, "hừ" một tiếng: "Thứ ảo thuật thấp kém." Tấn Cửu Hằng đang run bần bận như máy khâu, thấy Giản Lan Tư một kiếm chém bay cả ba cái đầu súc sinh, tức khắc bình tĩnh lại rất nhiều, vẽ cây thánh giá vô hình trước ngực: "Jesus phù hộ!" Giản Lan Tư: "......" Tấn Cửu Hằng lại nhìn Tiết Trầm: "Bạn học Tiết, cậu có đánh được thứ này không?" Ông ta vẫn chưa quên tư thế oai hùng của Tiết Trầm khi đánh ốc đồng tinh. "Có thể." Tiết Trầm liếc nhìn Quỷ Đao Nhọc cả người sưng phù đỏ tím, vẻ mặt thống khổ, "Nhưng mà tôi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt....." Tấn Cửu Hằng mờ mịt: "Chuẩn bị tâm lý?" "Tức chết tao!" Quỷ Đao Nhọc kia không ngờ pháp thuật mà mình lấy làm tự hào lại bị một kiếm chém tan dễ như trở bàn tay, nhất thời giận dữ thở phì phò, "Để tao giúp tụi mày trông đẹp mắt hơn." Vừa dứt lời, nó đột nhiên xoay người lại, thân thể phồng lớn, gai nhọn trên xương sống lập tức bắn ra, bay thẳng về phía Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư. "Biết ngay mà." Tiết Trầm kêu lên đầy chán ghét, "Đồ quỷ độc hèn hạ." Gai nhọn trên lưng Quỷ Đao Nhọc chứa kịch độc, nếu bị bắn trúng toàn thân sẽ sưng tím mà chết, vô cùng khó đối phó. Không biết trước kia có bao nhiêu người tu đạo đã bỏ mình theo cách thức này. "Cẩn thận." Giản Lan Tư kinh sợ, không rảnh lo cho chính mình mà theo bản năng chen lên đẩy Tiết Trầm ra. Không ngờ tốc độ của Tiết Trầm còn nhanh hơn, lao lên che chắn phía trước người anh, "Anh cẩn thận một chút!" Gai xương kia vô cùng hung mãnh, chớp mắt đã tiến sát tới chỗ Tiết Trầm, đôi đồng tử của Giản Lan Tư co rút lại. Quỷ Đao Nhọc cười to: "Còn rất tình sâu nghĩa nặng, nó là gì của mày mà đáng để mày xả thân cứu ——" Nói được một nửa, thanh âm của con quỷ ngưng bặt lại, đôi mắt vốn lõm sâu thiếu chút nữa rớt thẳng xuống đất, khó có thể tin nổi mà kêu lên: "Không thể như thế được? Chuyện này không có khả năng xảy ra!" Chỉ thấy gai xương chuẩn xác bắn vào người Tiết Trầm, sau đó, đồng loạt rơi xuống đất. Chưa hề xuyên qua chút nào! Tiết Trầm thoải mái vỗ vỗ ngực, lộ ra một nụ cười quỷ mị: "Không ngờ tới chứ gì, da tao rất dày." Trong khoảng thời gian này, mức độ nổi tiếng của Phục Ba Quân ở thế giới con người phát triển nhanh chóng, thêm nữa cậu chưa từng ngừng tu luyện, hồn phách dần khôi phục, đồng thời thân thể ngày một rắn chắc mạnh mẽ hơn. Tuy chưa thể so với vảy rồng, nhưng đủ để ngăn cản gai xương của Quỷ Đao Nhọc. Quỷ Đao Nhọc ngửa mặt lên trời "Phụt" một tiếng. Tiếp theo Tiết Trầm hít thở sâu, xắn tay áo: "Tao đã chuẩn bị tâm lý xong rồi." Con quỷ này quá khó coi, làm cậu đánh nhau cũng phải chịu áp lực, chuẩn bị tinh thần mất rất nhiều thời gian đó! Quỷ Đao Nhọc:??? Tên kia muốn làm gì! - ------------------------ Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hồng: Mắt lồi bị đấm đến lõm vào. Quỷ Đao Nhọc: Mắt lõm bị tức đến lồi ra. Không ngờ đúng không, lần này là quỷ thật! Quỷ Đao Ngọc dựa trên tài liệu truyền thuyết trăm loài quỷ trong dân gian, có yếu tố giả tưởng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]