Chương trước
Chương sau
[ Nó bán nghệ không bán thân. ]
Mắng người còn lôi mẹ vào, tà ma này thật sự không có đạo đức.
Tiết Trầm là một con rồng tiếp thu đẳng cấp giáo dục, lúc đó lập tức phê bình: "Có chút hèn hạ nha." Loài rồng ham đọc sách, có tri thức nên chỉ mắng người trong cuộc, chưa bao giờ liên lụy tới mẹ của bọn họ.
Giản Lan Tư lại cảm thấy nghi ngờ: "Nghe hơi kỳ quái thì phải."
Chưa từng nghĩ có loại tà ma nào dùng phương pháp này.
"Không đúng." Sắc mặt Tấn Cửu Hằng thay đổi, vừa tức vừa sợ, "Sao chú có thể bất hiếu được chứ, còn lôi cả mẹ chú vào, cha mẹ và vợ con chú đều nghỉ phép ở nước ngoài, hôm qua vừa trò chuyện qua video với nhau, bọn họ rất khỏe mạnh."
Ông ta nhìn Giản Lan Tư, giọng điệu sợ hãi, "Cháu trai lớn, cháu nói xem, chẳng lẽ chú đây gặp phải quỷ rồi, còn là một con quỷ thiếu phép lịch sự."
"Có vẻ không giống." Tiết Trầm ở bên cạnh tiếp lời, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Tấn Cửu Hằng, "Khí tốt bao phủ tấu sách của ông dày đặc nồng hậu, quanh thân cũng không có hơi thở ô uế, hẳn là không gặp tà."
Tấu sách là bộ phận lông mày, lông mày của Tấn Cửu Hằng có khí tốt tỏa ra, căn bản không giống dáng vẻ bị thứ dữ ăn mòn.
"Ồ, cậu biết xem tướng à, người của Thái Hư Quan cũng nói như vậy." Tấn Cửu Hằng sờ sờ lông mày của mình, ngược lại tăng thêm mấy phần tín nhiệm đối với Tiết Trầm.
Người này nhìn trẻ tuổi, nhưng mới liếc qua đã đưa ra được kết luận không khác biệt lắm so với đạo sĩ của Thái Hư quan, phải biết Thái Hư quan khá có danh tiếng về lĩnh vực này, vậy nên Tiết Trầm chắc hẳn sở hữu năng lực nổi trội.
...Đáng tiếc kết luận của Thái Hư quan không giải quyết được vấn đề trước mắt.
Tấn Cửu Hằng tuy buồn bực nhưng thêm vào đó lại có vài phần mừng thầm, "Những đại sư kia cũng nói phúc phận của tôi dày nặng, mặt mày hồng hào gì đó."
"Cũng không hồng hào đâu." Ánh mắt Tiết Trầm liếc trán ông ta một cái, "Bây giờ ấn đường của ông có chút tím."
Vẻ mặt Tấn Cửu Hằng lập tức căng thẳng: "Thật hay giả? Là do quỷ lưu lại sao? Có nghiêm trọng không vậy?"
"Há, không phải." Tiết Trầm thuận miệng đáp, "Đây là do chính bản thân ông quá sầu lo thôi."
Tấn Cửu Hằng: "..."
Tâm tình của con người sẽ ảnh hưởng đến trạng thái bản thân, ấn đường mang tử khí là do tâm tình buồn khổ mà ra, không có gì đáng ngại, điều chỉnh cảm xúc là được.
Thế nhưng khuôn mặt Tấn Cửu Hằng đầy vẻ uể oải, trong lòng hoảng hốt, e là khó mà điều chỉnh được, nếu để tiếp tục phát triển trái lại thật sự có khả năng ảnh hưởng đến thân thể.
"Ai ——" Tấn Cửu Hằng thở dài một tiếng, "Các người ai cũng nói tôi không đụng quỷ, những đại sư kia đến nhà tôi chẳng phát hiện vấn đề gì, lại còn khen nhà tôi sạch sẽ..."
Đến đây, ông ta cảm thấy một lời khó mà nói hết.
Trong khoảng thời gian này, Tấn Cửu Hằng không phải là không thử qua phương pháp khác, chẳng hạn như đến khách sạn thuê phòng ngủ, nhưng thanh âm kia lại như hình với bóng, giày vò ông ta sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Ông ta cũng từng để đại sư ngủ lại ở nhà mình, kỳ quái là khi đại sư ngủ qua đêm, thanh âm kia không xuất hiện nữa, vị đại sư còn hoài nghi ông ta nghe nhầm.
"Tôi tuyệt đối không nghe nhầm, tôi đã đi bệnh viện kiểm tra rồi! Còn có bát trong nhà tôi, rốt cuộc là ai đã lén lút rửa chứ? Tại sao chim chóc lại đi ị trên người tôi? Đây không phải là gặp quỷ thì là cái gì?"
Tấn Cửu Hằng nói mãi, tâm tình dần dần kích động, không nhịn được phát ra tiếng khóc thút thít, "Các cậu nói xem, bao giờ tôi mới có thể ngủ an ổn được đây? Chất lượng giấc ngủ của tôi vốn rất kém đó."
"Chuyện này quả thật khó hiểu." Giản Lan Tư cau mày nói, tuy rằng anh không hiểu tướng thuật của Trung Quốc, nhưng tu sĩ rất nhạy cảm với khí tức của tà vật, Tấn Cửu Hằng này xác thực trong trạng thái bình thường.
Trừ khi tu vi tà ma kia cao đến mức có thể xóa sạch dấu tích hơi thở của chính mình, mà nếu có năng lực như vậy, tại sao lại chỉ quấy rầy Tấn Cửu Hằng mà đến giờ vẫn không xuống tay với ông ta?
Không có tà ma nào lại rảnh rỗi như vậy.
Giản Lan Tư suy nghĩ một chút, nói: "Hay là chúng cháu tới quan sát nhà của chú một chút?"
Không nhìn ra vấn đề gì trên người Tấn Cửu Hằng, vậy chỉ có thể đi xem nhà của ông ta, chẳng qua dựa theo những gì ông ta nói, phỏng chừng cũng rất khó tìm ra chuyện khác thường.
"Để ngày mai đi." Tấn Cửu Hằng vung vung tay, "Lát nữa chú còn phải bay đi nơi khác một chuyến, sáng ngày mai có một hạng mục cần đàm phán, buổi chiều mới trở về."
Giản Lan Tư cũng không vội vã, gật gật đầu: "Được, vậy thì ngày mai."
Tấn Cửu Hằng hẹn xong thời gian với bọn họ, lại nghĩ tới điều gì, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn thoại cho thư ký, để cậu ta mua một vỉ thuốc ngủ đưa đến sân bay.
Gửi tin xong, vừa ngẩng đầu thì thấy Tiết Trầm nhìn ông ta như có điều suy ngẫm, bèn ngượng ngùng nở nụ cười, bất đắc dĩ giải thích: "Nửa tháng này tôi thực sự bị cái thanh âm kia hành hạ đến mức không yên, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ mới chợp mắt được một hồi, hạng mục ngày mai rất quan trọng, không nghỉ ngơi thì không trụ nổi."
Lại nghe Tiết Trầm nói: "Chuyện tà ma này còn chưa được tra rõ, trước mắt nếu như ông muốn ngủ say một giấc, tôi có biện pháp."
Nghe vậy Tấn Cửu Hằng cảm thấy hứng thú, hỏi: "Biện pháp gì thế?"
Giản Lan Tư cũng hiếu kì nhìn Tiết Trầm, dạo này anh có tiếp xúc với một ít tri thức của đạo giáo, biết Đạo môn có vài phương pháp an thần, nhưng chưa trải nghiệm hiệu quả khi ứng dụng ra sao, cũng không biết Tiết Trầm nói tới cách nào.
Tiết Trầm cảm nhận được tầm nhìn của Giản Lan Tư, quay đầu liếc anh, cho anh một ánh mắt "Anh biết mà", kéo dài thanh âm, "Cái tôi nói chính là, pháp thuật của trai tinh ——."
Giản Lan Tư: "..."
Anh đã hiểu.
Ngọc trai thành tinh vừa có thể chế tạo ảo giác, vừa có thể có thể ru người vào giấc mộng.
Trước kia Khang Bảo Ni đi tìm Xa Bích Quân để bảo vệ quyền lợi, Xa Bích Quân đã dùng ảo ảnh mê hoặc cô, khiến cho cô ngủ say trong mộng đẹp.
Hiện tại, Xa Bích Quân đi theo Tiết Trầm, đương nhiên cũng nghe lệnh Tiết Trầm.
Tấn Cửu Hằng không biết bí mật của bọn họ, nghi hoặc truy hỏi: "Rốt cuộc các cậu nói cái —— phương pháp gì?"
Giản Lan Tư trầm mặc một hồi như đang suy tư, rồi mới chậm rãi quay đầu nhìn Tấn Cửu Hằng, ho nhẹ: "Cháu biết biện pháp cậu ấy đề cập, rất hiệu quả, cũng rất an toàn."
Anh dừng một chút, chính trực bổ sung, "Không kèm tác dụng phụ."
Tấn Cửu Hằng vẫn có tín nhiệm nhất định đối với bạn tốt của cháu trai, vừa nghe Giản Lan Tư chứng thực, đôi mắt lập tức sáng ngời: "Còn có loại biện pháp này, vậy cũng quá tốt rồi, mau nói cho tôi nghe đi."
Tiết Trầm lộ ra một nụ cười sâu kín: "Có thu phí."
"Đương nhiên đương nhiên." Tấn Cửu Hằng vung tay lên, "Yên tâm đi, chỉ cần có hiệu quả, giá cả dễ bàn."
Nụ cười của Tiết Trầm lập tức chân thành rất nhiều: "Yên tâm đi, chỉ cần có tiền, hiệu quả dễ bàn."
Như vậy rất nhanh đã bàn bạc xong xuôi, Tấn Cửu Hằng còn phải bắt máy bay, mấy người không chậm trễ nữa, tùy tiện ăn chút gì đó, rồi cùng đi đại học Phù Thành.
...
Tiết Trầm trở về ký túc xá, trước tiên kể công việc với Xa Bích Quân.
Trình Hàm vừa vặn cũng ở đó, nghe xong thì kinh ngạc, trừng hai mắt nói: "Anh Trầm, em đây không nghe nhầm chứ, anh muốn cho một con trai đi làm công ư?"
Trước kia bức ép cá chép đổi vận cho cậu đã đủ thái quá, bây giờ còn muốn trai sông thay cậu đi kiếm tiền??
Thời đại này tình cảnh của yêu quái cũng quá gian nan rồi đi?
Tiết Trầm vẫn chưa trả lời, Xa Bích Quân đã quạt vỏ trai lớn tiếng nói trước: "Không cho cậu dùng giọng điệu này nói anh Trầm, là tôi tự nguyện! Những yêu quái khác còn không có cơ hội đâu!"
Trình Hàm: "... Má, yêu quái cũng biết đấu tranh nội bộ rồi!"
Giọng điệu này của Xa Bích Quân, chẳng khác nào thành phần xã súc(*1) tự nguyện giữ gìn hệ thống làm việc 996 (*2) trong xã hội.
(*1) Xã súc (社畜/ Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản, có nghĩa là "Súc vật của công ty". Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân, từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
(*2) Hệ thống làm việc 996 là một hệ thống làm việc vi phạm "Luật Lao động của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa" và kéo dài thời gian làm việc hợp pháp. Hệ thống này đề cập đến làm việc lúc 9 giờ sáng, tan sở lúc 9 giờ tối và nghỉ ngơi 1 giờ (hoặc ít hơn) vào buổi trưa và buổi tối, tổng số giờ làm việc Hệ thống làm việc hơn 10 giờ và 6 ngày một tuần.
Xa Bích Quân không chỉ tự nguyện làm công, vừa nghe thấy được đi công tác với khách hàng thì càng thêm hưng phấn, chân rìu lộ ở ngoài vỏ trai run mạnh: "Ai nha, tôi còn chưa từng ngồi máy bay bao giờ, có nên đánh bóng vỏ ngoài một chút trước khi đi không nhỉ?"
Trai sông thành tinh di chuyển chậm chạp, những nơi từng đi qua không nhiều, nên Xa Bích Quân tràn đầy mong đợi đối với chuyến hành trình đường dài của mình.
Tiết Trầm: "..."
Mặt cậu đen xì, cầm trai sông to bằng lòng bàn tay xuống tầng giao cho Tấn Cửu Hằng.
Tấn Cửu Hằng vốn cho là Tiết Trầm có sản phẩm công nghệ cao gì đó, hoặc là bùa chú an thần mê tín các loại, không nghĩ tới lại đưa cho mình nguyên liệu nấu ăn.
"Cái này có thể giúp tôi ngủ ngon ư?" Vẻ mặt Tấn Cửu Hằng tràn ngập hoài nghi, "Dùng như thế nào vậy? Nấu canh? Xào cay? Hay là nướng bơ tỏi?"
Xa Bích Quân: "..." Mẹ nó, tại sao những nhân loại này vừa nhìn thấy ông đây đã lập tức dò qua thực đơn vậy!
Tiết Trầm mặt không biến sắc nói: "Không cần, ông đặt cái này ở đầu giường là xong, có điều kiện thì lấy một ít nước thả vào nuôi."
"Còn nữa, chỉ cho ông thuê một ngày." Cậu cường điệu nói, "Ngày mai nhớ mang về trả lại cho tôi."
"Chuyện này..." Tấn Cửu Hằng không khỏi lộ vẻ do dự, con trai sông này thoạt nhìn thực sự bình thường không có gì đặc biệt, tiền thuê ông ta giao ra đủ để mua cả xe nguyên liệu tương tự trên thị trường còn chưa hết, luôn có loại cảm giác bản thân ném tiền qua cửa sổ.
Trong lòng ông ta còn hoài nghi, chợt nghe thấy một loạt thanh âm "Cạc cạc" cùng tiếng vỗ cánh quen thuộc vang lên trên trời, sắc mặt tức khắc biến đổi: "Không tốt, mấy con chim đó lại tới nữa rồi!"
Ông ta vừa nói vừa vội vội vàng vàng bung ô mang theo bên người ra, đang định che nó lên.
Cùng lúc, chỉ thấy Tiết Trầm ngẩng đầu, trong tay bấm một chỉ quyết, miệng lẩm bẩm niệm chú gì đó.
Một giây sau, đám chim cực kì hung hăng quấy nhiễu Tấn Cửu Hằng nửa tháng nay đồng loạt phát ra một đợt tiếng hót thảm thiết đầy hoảng sợ, sau đó điên cuồng dồn dập vỗ cánh, chạy loạn tứ tung.
Trong khoảnh khắc, bầu trời trên đầu Tấn Cửu Hằng khôi phục vẻ trong vắt, ô che mưa trên tay thậm chí còn chưa kịp mở ra.
Tấn Cửu Hằng sợ ngây người, miệng hơi hé mở, một hồi lâu mới sững sờ nhìn Tiết Trầm: "Cậu..."
Tiết Trầm lịch sự nói: "Đây là dịch vụ tặng kèm, không tính thêm phí."
Cậu là một con rồng đã từng học phương pháp quản lý kinh doanh, biết làm ăn, quan trọng nhất phải có qua có lại, lãi ít mà tiêu thụ mạnh... À không, phải giao dịch công bằng không dối trên lừa dưới.
Tấn Cửu Hằng: "..."
"Không không, tôi có thể trả tiền." Giọng điệu của Tấn Cửu Hằng kích động.
Vấn đề về lũ chim kia đã quấy nhiễu ông ta rất lâu, nhưng dù cho là hòa thượng đạo sĩ hay là đại sư các lưu phái khác cũng không thể tìm ra vấn đề, đương nhiên không thể giải quyết giúp ông ta.
Ông ta chẳng ngờ tới, Tiết Trầm cư nhiên nhẹ nhàng bấm quyết như vậy, niệm cái chú như vậy, đã đuổi được hết đám chim kia đi.
Dù cho Tiết Trầm có thể tìm ra tà ma hay không, ít nhất người này đã giúp ông ta giải quyết một phần ba phiền não.
Ánh mắt Tấn Cửu Hằng nhìn Tiết Trầm đầy nóng bỏng: "Bạn học Tiết, xin cậu hãy nói cho tôi, cậu làm như thế nào vậy? Có phải cậu biết tại sao đám chim kia lại nhắm vào tôi không?"
Tiết Trầm lại lắc lắc đầu: "Không, tôi không biết tại sao chúng nó lại nhắm vào ông."
Nghe vậy Tấn Cửu Hằng có chút không tin: "Cậu thật khiêm tốn, cậu không biết thì làm sao có thể đuổi chúng nó đi? Tôi xem thần chú cậu vừa mới niệm, nhất định là cậu đã tìm được phép thuật ứng đối đúng chứ?"
"Thật sự không phải" Tiết Trầm ăn ngay nói thật, "Lúc nãy tôi cũng không đọc chú ngữ, chỉ giảng một chút đạo lý mà thôi."
"Giảng đạo lý á?" Tấn Cửu Hằng nghi hoặc, "Nói như thế nào vậy?"
Tiết Trầm "Ồ" một tiếng, "Chính là bảo chúng nó cút đi."
Tấn Cửu Hằng: "..."
Tiết Trầm nói sự thật, vũ trùng(*) chính là thân thích của phượng hoàng, Long tộc thường xuyên đè phượng hoàng một đầu, nên làm sao có khả năng để mấy con chim đó làm càn trước mặt cậu.
(*) Vũ trùng: là một thuật ngữ chung cho các loài động vật thời cổ đại. Động vật có lông (tức là chim) được gọi là sâu lông.
Tùy tiện thả ra một chút hơi thở, đám chim kia tự nhiên bị long uy làm cho kinh hãi, nào còn dám lỗ mãng.
Chẳng qua chim chóc ở trần gian chưa mở linh trí, Tiết Trầm quả thật không biết tại sao chúng nó nhằm vào Tấn Cửu Hằng.
Tuy nghĩ Tiết Trầm khiêm tốn, nhưng niềm tin của Tấn Cửu Hằng dành cho cậu lại tăng lên nhiều, nhìn con trai sông thì lập tức thấy đặc biệt, cõi lòng đầy hi vọng dắt theo Xa Bích Quân xuất phát.
Xế chiều ngày hôm sau, Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư dựa theo hẹn trước đã đúng giờ đến khu biệt thự ven sông nổi danh ở Phù Thành.
Khu biệt thự xa hoa được quản lý nghiêm ngặt, vốn là trước tiên phải đăng ký xác nhận ở chỗ của bảo an mới có thể vào, không nghĩ tới Tấn Cửu Hằng tự mình ra nghênh tiếp.
Vừa thấy mặt, Tấn Cửu Hằng lập tức kích động xông lên muốn nắm tay Tiết Trầm: "Bạn học Tiết, con trai của cậu thực sự dùng quá tốt!"
Chỉ thấy mặt ông ta đỏ lừ lừ, uể oải tích lũy trong mấy ngày bị quét đi sạch sành sanh.
Áp lực cuộc sống thời buổi này rất lớn, nhiều người có vấn đề về giấc ngủ, Tấn Cửu Hằng kinh doanh làm ăn phát đạt, áp lực cũng gấp vài lần so với người thường. Trước khi tiếng khóc quỷ dị kia xuất hiện, chất lượng giấc ngủ của ông ta vốn đã không cao, bởi vậy mới có thể bị thanh âm đó làm cho tỉnh giấc, trằn trọc trở mình không cách nào ngủ lại.
Mà tối hôm qua cư nhiên ông ta vừa dính vào gối đã thiếp đi ngay, chẳng những không bị giọng nói khiếp người kia đánh thức, còn mơ một giấc mộng đẹp đẽ sâu dài.
Một giấc ngủ này đủ mười tiếng, mãi tận khi thư ký đến gõ cửa phòng, ông ta mới tỉnh lại, thời điểm mở mắt chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái, phảng phất linh đài đều sáng tỏ, dư vị của giấc mộng đẹp kia càng làm cho tâm tình của ông ta sung sướng hơn, khóe miệng cũng không nhịn được giương lên.
Một khi ở trạng thái tốt, hạng mục trong buổi sáng cũng bàn bạc thuận lợi mười phần.
Giờ đây gặp lại Tiết Trầm, thái độ của Tấn Cửu Hằng rất khác so với hôm qua, trước đó còn có mấy phần khách sáo vì mặt mũi của bạn cũ, hôm nay đã là chân thành nhiệt tình.
Tấn Cửu Hằng dẫn Tiết Trầm và Giản Lan Tư đi vào trong tiểu khu, một bên kích động giảng giải trải nghiệm thần kỳ của mình tối hôm qua, có hơi nghĩ mà sợ: "Không ngờ năng lực của ngọc trai mạnh như vậy, tối hôm qua tôi để ngọc trai trong chiếc chén của khách sạn, kết quả sáng sớm thức dậy, ngọc trai kia cư nhiên chạy xuống sàn nhà, tôi mà thức dậy muộn một chút sợ là nó leo cửa sổ trốn mất."
Tiết Trầm nói: "Sẽ không, nó có đạo đức nghề nghiệp."
Giản Lan Tư cũng gật đầu: "Đúng vậy."
Tấn Cửu Hằng: "..."
Tuy rằng Tiết Trầm dùng từ có chút kỳ quái, nhưng Tấn Cửu Hằng không quan trọng việc này, hiện giờ ông ta đã có ý tưởng khác, dò hỏi: "Bạn học Tiết, cậu xem, có thể bán cho tôi con trai này được không?"
Tiết Trầm không chút do dự từ chối: "Việc này thì không được."
Tấn Cửu Hằng sớm có dự liệu với phản ứng của cậu, lúc này giàu nứt đố đổ vách bổ sung: "Giá cả tùy cậu."
Điều kiện thật dụ rồng!
Năng lực của đồng tiền quá mạnh mẽ!
Tim Tiết Trầm ầm ầm nhảy lên, nhưng vẫn mạnh mẽ che ngực, kiên định giữ vững mấu chốt của một con rồng: "Thật sự không được, nó bán nghệ không bán thân."
Tiền còn có thể kiếm được từ những kẻ ngốc coi nó như rác, nhưng yêu quái ngốc tự nguyện giữ gìn chế độ 996 thì không nhiều.
- ----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đến nhà ông chủ Tấn.
Trầm: Trai nhỏ đâu?
Ông chủ Tấn chỉ vào một nồi canh trên bàn: Ở đây.
Trầm: Trai nhỏ, mày chết thật thảm (lấy bát ra)
Đừng hỏi tại sao động vật nước ngọt có thể lên máy bay, yêu quái, biết thuật che mắt! Gửi vận chuyển rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.