Chương trước
Chương sau
[ Năm 2021 rồi còn hủy hoại danh tiếng của loài rồng. ]
Tiết Trầm một lời đã định, không chỉ giải quyết được sự quấy rối của Phương Kiện Sinh, ngay cả tu sĩ chung quanh cũng tự giác lùi về sau một bước.
Cẩn Nhất cẩn thận kiểm tra thiếu niên kia, kết quả càng xem vẻ mặt càng nghiêm trọng, nhỏ giọng niệm một câu Phật hiệu: "...... Tình huống này, bần tăng chưa từng gặp bao giờ."
Tiết Trầm cũng hơi nhíu mày, tình trạng của thiếu niên này xác thật rất kì lạ.
Cậu nghiêng đầu liếc Giản Lan Tư một cái, vừa lúc Giản Lan Tư cũng nhìn sang.
Giản Lan Tư như có điều suy ngẫm: "Tôi không cảm nhận được linh hồn của cậu ta nữa, nhưng sinh khí lại chưa hoàn toàn biến mất."
Tiết Trầm gật gật đầu: "Hồn phách của cậu ta đột nhiên bị rút ra khỏi thân thể."
Người sắp chết, trên thân xác sẽ có khí tức tử vong, nhưng sinh khí trên người thiếu niên này rõ ràng đầy đủ mười phần, không có bất luận dấu hiệu đột tử gì cả.
Hô hấp và nhịp tim của cậu ta đều đã dừng lại, nhưng mạch tượng vẫn còn khe khẽ đập, sinh khí tụ tập ở chỗ linh đài(*) thật lâu không tiêu tan, có thể thấy được là hồn phách đột nhiên rời khỏi thân thể, các cơ quan chức năng thậm chí không phản ứng kịp.
(*) Linh ( có nghĩa là người chết gọi là Linh, ý nói hình chất tuy nát, nhưng tinh thần thường còn. Ở đây có ý nói tới Tâm hay tinh thần); Đài ( có nghĩa là cái nhà xây cho cao để ngắm được bốn bên. Hể chiếm một chỗ hơi cao để cho cho người nhận biết cũng gọi là Đài). Huyệt nằm ở sau tim, khi khom lưng nơi căng rộng và gù hơi cao thấy rõ, dùng trong những trường hợp bệnh rối loạn tâm khí.
Nhưng kỳ lạ là, thiếu niên ngất xỉu chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, hồn phách của cậu ta đã hoàn toàn không thấy tung tích, chùa Lan Tế nhiều tăng nhân như vậy mà không ai tìm ra hướng đi của hồn phách cậu ta, thật giống như đã biến mất vào hư không.
Nơi cửa Phật trang nghiêm lại diễn ra loại chuyện thế này, thật sự trăm lần không ngờ tới.
Cẩn Tuệ nói: "Sư huynh, tôi thấy tình huống không ổn, đã lập tức sai người gọi xe cấp cứu tới rồi."
Cẩn Nhất gật gật đầu: "Làm như vậy là đúng, hiện tại tôi thực sự không nhìn ra hồn phách của thí chủ nhỏ này đang ở đâu, nếu chậm trễ chỉ sợ không giữ nổi thân xác, đưa đi bệnh viện trước cũng tốt."
Phương Kiện Sinh vừa nghe thì giận run cả mặt, muốn ra tay nhưng lại sợ nắm đấm của Tiết Trầm, chỉ dám nghẹn giọng mắng: "Các người đừng có giả thần giả quỷ, cái gì mà hồn bay đi mất! Tôi thấy các người đang muốn trốn tránh trách nhiệm, mặc kệ thế nào, các người phải cứu Tử Nam trở về cho tôi, hơn nữa còn cần bồi thường tổn thất!!"
Một tay hắn ta che chở đứa bé, một tay lấy di động ra bấm số điện thoại, "Các người đừng cho rằng tôi dễ ức hiếp, tôi có rất nhiều anh em."
Hòa thượng của chùa Lan Tế cũng hiếm khi gặp phải loại tình huống này, khó tránh khỏi có chút lúng túng, cũng không dám ngăn cản Phương Kiện Sinh, sợ khiến hắn ta càng kích động hơn.
Cẩn Tuệ chỉ có thể cẩn thận trấn an: "Thí chủ, mong anh bình tĩnh một chút, xe cấp cứu đang trên đường tới đây, nếu là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi nhất định không trốn tránh."
Phương Kiện Sinh đẩy Cẩn Tuệ: "Cái gì gọi là nếu? Không có nếu, đây chắc chắn là trách nhiệm của các người!"
Hắn ta mắng hòa thượng, lại uy hiếp sẽ tiết lộ chuyện này cho giới truyền thông, khiến cho mấy vị tăng nhân ở hiện trường sứt đầu mẻ trán.
Cẩn Nhất ngược lại vẫn trầm ổn, giao phó những người khác bảo vệ tốt thân thể của thiếu niên, sau đó nói với Cẩn Tuệ: "Sư đệ, đệ đi chuẩn bị một chút, tôi sẽ mở lễ tế đàn, tìm kiếm hồn phách của thí chủ nhỏ."
Dứt lời lại nhìn Tiết Trầm và Giản Lan Tư: "Hai vị, không nghĩ tới trong chùa lại xuất hiện loại chuyện này, chúng tôi muốn xử lý một chút, hai người nên tránh đi trước, tôi cử người đưa......"
Vì Tiết Trầm cũng là người tu hành, lại là khách nhân, bởi vậy Cẩn Nhất vừa thấy bọn họ tới thì không ngăn cản, nhưng cũng không trông cậy bọn họ có thể giúp đỡ được cái gì, lúc này muốn mở tế đàn, tự nhiên không tiện có người ngoài xuất hiện.
Nhưng ông còn chưa nói xong, Tiết Trầm đột nhiên nhận gì đó, ngẩng đầu nhìn lên trên: "Các người cảm nhận được không?"
Cẩn Nhất đang nói thì bị cắt đứt, theo động tác ngẩng đầu của Tiết Trầm nhìn lên, nhưng nhất thời còn không rõ nguyên do.
Giản Lan Tư nhận thức được trước, nín thở một lát, vẻ mặt cũng trầm xuống theo: "Khí tức không thuộc về con người."
Tiết Trầm hơi bất ngờ nhìn anh, loài rồng có sự nhạy bén trời sinh đối với linh khí của vạn vật, cho nên cậu có thể nhận ra sự khác thường của nơi này đầu tiên.
Nhưng Giản Lan Tư là con người trần tục, cũng có thể phát hiện vấn đề nhanh như thế, có thể thấy tinh thần của anh hẳn là thuần túy mười phần, ngay cả lão hòa thượng cũng không sánh kịp.
Nghe vậy Cẩn Nhất và Cẩn Tuệ lập tức vân vê Phật châu trong tay, miệng tụng kinh, ngay sau đó, vẻ mặt hai người đều biến đổi.
Cẩn Nhất kinh ngạc lên tiếng: "Sao có thể?!"
Tiết Trầm hừ lạnh một tiếng: "Yêu khí tận trời."
Cậu nhìn Cẩn Nhất, "Ông vừa mới nói, cái tháp này đầu tiên được xây dựng để canh giữ một con yêu quái đúng không?"
"Xác thật như vậy." Cẩn Nhất gật đầu, nét mặt lạnh xuống, "Nhưng trong tháp sao lại có yêu khí!"
Bảo tháp có thể sử dụng để canh giữ yêu quái nhất định không phải vật tầm thường, yêu quái bị canh giữ càng lợi hại, pháp trận của bảo tháp cũng càng mạnh mẽ hơn.
Tháp Thanh Vân này có thể giam yêu quái hơn hai trăm năm mà chưa bao giờ xảy ra vấn đề, trong tháp tự nhiên được bao phủ bởi ánh sáng của Phật pháp, đáng lẽ không có một tia yêu khí nào lọt ra ngoài được mới đúng.
Cẩn Nhất đột nhiên nghĩ tới điều gì, thầm kêu một tiếng "Không ổn", sau đó vén áo cà sa, vội vàng chạy lên cầu thang.
Những người khác thấy thế cũng đuổi sát theo sau, Phương Kiện Sinh thậm chí không thèm đoái hoài đến đứa nhỏ, "Các người đừng có chạy, tôi đã tìm người ——"
Tháp Thanh Vân có bảy tầng, mấy người đều có tu vi, bước chân thực nhanh chóng, nhưng càng lên trên, sắc mặt của họ càng thêm trầm trọng, chờ đến khi tới tầng cao nhất, vẻ mặt của hai người Cẩn Nhất và Cẩn Tuệ hoàn toàn tái đi rồi.
Toàn bộ nơi này tràn ngập yêu khí đậm đặc đến không hòa tan nổi, tháp Thanh Vân đã không thể trấn giữ, yêu khí lan tràn ra bên ngoài.
Cẩn Tuệ rất khó tin: "Đây là chuyện gì?!"
Cẩn Nhất còn tính là vững vàng, hít sâu một hơi: "Xin các vị chờ một lát, bần tăng làm phép thanh trừ yêu khí này trước......"
Lời còn chưa dứt, trong tháp đột nhiên truyền đến một tiếng "Ầm" vang lớn, một luồng hỏa lôi nổ tung trong không trung, sóng nhiệt lao thẳng tới trước mặt mọi người.
Hỏa lôi có thể làm sạch uế khí, chỉ trong chốc lát, yêu khí kia đều bị thiêu đốt toàn bộ.
Trái tim Cẩn Nhất cùng Cẩn Tuệ giật thót một cái, sắc mặt dại ra mà quay đầu, vừa lúc nhìn thấy tay Tiết Trầm vẫn còn duy trì tư thế bấm quyết.
Hai người:??
Cẩn Nhất quả thực khó tin: "Tiết thí chủ cậu......?"
Thần văn trước đó của Mã Trấn Bạch thật sự không tệ, thuật hỏa lôi này còn rất hữu dụng! Có thể tiếp tục nghiên cứu sâu hơn nữa!
Ngón tay của Tiết Trầm thu về, để lại một ngón giữa còn dựng đứng lên, mặt đầy ghét bỏ: "Đây là cái loại yêu quái thấp kém gì, mùi quá hăng, vừa thấy đã biết không tiến hóa tốt, còn đánh dấu địa bàn giống thú hoang bên ngoài."
Cẩn Nhất: "......" Không phải, ông muốn hỏi, sấm sét này là cậu tạo ra sao?
Giản Lan Tư liếc tư thế của Tiết Trầm, hơi khựng lại, yên lặng duỗi tay qua nhẹ nhàng đè ngón giữa của Tiết Trầm xuống, dịu dàng nói: "Vất vả rồi."
Tay hai người chạm vào nhau, tay của Giản Lan Tư lớn hơn một chút, ngón rất dài, sau khi ấn ngón tay của Tiết Trầm xuống còn thuận thế bao bọc nắm tay của cậu, ấn khẽ một cái.
Thực nhẹ, cũng thực ngắn ngủi, nhưng Tiết Trầm vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ ấm áp, thân nhiệt cao hơn mình một chút của người kia, khiến rồng cảm thấy thực thoải mái.
Trong lòng Tiết Trầm ngứa ngáy, ngoài miệng còn ghét bỏ, "Tôi chán ghét yêu quái vô ý thức."
Giản Lan Tư cười khẽ: "Tôi hiểu."
Nhóm người Cẩn Nhất không hỏi kỹ nữa, bọn họ đã bị chấn động bởi cảnh tượng trong tháp mà sững sờ tại chỗ.
Diện tích tầng cao nhất của tháp không lớn, rộng chừng hai trượng, bên trong không đặt bất cứ thứ gì, chỉ có kinh Phật được chạm khắc trên vách tường bốn phía.
Nếu là ngày thường, nơi đây hoàn toàn trống không.
Nhưng lúc này, bọn họ rõ ràng nhìn thấy hồn phách của một thiếu niên bị treo lơ lửng chính giữa không trung, hai chân cách mặt đất, đầu gập xuống, cổ hơi rướn lên.
Đây đúng là hồn phách của Phương Tử Nam mà bọn họ đang tìm kiếm.
Lúc này Phương Kiện Sinh cũng thở hồng hộc đuổi theo, vừa leo cầu thang vừa buông lời dọa dẫm: "Các người đừng có chạy ——"
Tiết Trầm liếc mắt nhìn, không kiên nhẫn nâng tay lên vỗ nhẹ gáy của hắn ta.
Phương Kiện Sinh chỉ cảm thấy trước mắt loáng lên, sau khi nhìn kỹ lại, tức khắc sửng sốt cả người, gần như là khó có thể tin mà thất thanh kêu: "Tử Nam!"
Hắn ta bàng hoàng một lát, như người mất hồn nhào qua định ôm lấy Phương Tử Nam, nhưng Phương Tử Nam phảng phất chỉ là một hình ảnh hư ảo, căn bản không thể chạm đến.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?!" Phương Kiện Sinh không cách nào cứu được Phương Tử Nam, tức giận tiến lên kéo áo bào của Cẩn Tuệ, dáng vẻ muốn liều mạng, "Các người làm gì Tử Nam vậy!! Mau đưa nó xuống, nếu không tôi liều mạng với các người ——"
Tiết Trầm chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, nhỏ giọng mặc niệm: "Giết người là phạm pháp giết người là phạm pháp."
Giản Lan Tư liếc nhìn Tiết Trầm một cái, xoay người tiến đến bắt lấy cổ tay của Phương Kiện Sinh, lạnh lùng nói: "Đợi ở một bên, nếu không thì tự đi mà cứu."
Thoạt nhìn trông anh chỉ như đang nắm nhẹ, Phương Kiện Sinh lại cảm thấy đau nhức cả cổ tay, hoàn toàn không có sức chống cự.
Đáy lòng Phương Kiện Sinh sinh ra hoảng hốt, lại nghe anh nói, cũng sợ chậm trễ việc cứu người nên chỉ có thể nén giận lui ra bên cạnh.
Cẩn Nhất đã xem xét xong tình huống của Phương Tử Nam, vẻ mặt càng thêm bàng hoàng, bước chân gần như loạng choạng: "Sao có thể chứ?"
Tu vi của Cẩn Tuệ kém hơn một chút, nhất thời còn chưa rõ ràng, vội vàng hỏi: "Sư huynh, tình huống hiện tại như thế nào?"
Tiết Trầm ngẩng đầu nhìn lướt qua nóc nhà, khe khẽ nói: "Thuật thế hồn."
Cẩn Tuệ suýt nữa nhảy dựng lên: "Cái gì cơ?!"
Thuật thế hồn là một loại tà thuật cực kỳ thâm độc, dùng hồn phách của người khác tráo đổi với bản thân, thay bản thân hoàn thành một ít chuyện trái với thiên lý, hoặc tiếp thu trừng phạt vốn nên ứng nghiệm trên người mình.
Cẩn Nhất nói bên trong tháp Thanh Vân trấn giữ một yêu quái, nhưng lúc này nơi đây không còn tung tích của nó nữa, mà thứ vốn bị chế trụ trong trận pháp đã đổi thành hồn phách của Phương Tử Nam.
Yêu quái kia đã nhốt hồn phách của Phương Tử Nam vào trong trận, thay thế nó chịu đựng trói buộc này, đồng thời nó lập tức trốn mất dạng, chẳng biết đi về nơi đâu.
Chẳng trách trong tháp vừa nãy yêu khí ngút trời, đó là dấu tích để lại khi yêu quái thành công trốn thoát.
Cũng khó trách bọn họ không tìm được hướng đi của hồn phách Phương Tử Nam, là do thứ đó căn bản chưa từng rời khỏi tháp Thanh Vân.
Sau khi nghe đến thuật thế hồn thì sắc mặt của Cẩn Tuệ trắng bệch, nhất thời chỉ biết lặp lại lời của sư huynh: "Làm sao có khả năng?!"
Không trách ông ta giật mình, thuật thế hồn cũng không giống pháp thuật thông thường, ngoại trừ yêu cầu tu vi cực cao đối với người thi triển pháp thuật, điều kiện để thuật này có tác dụng cũng vô cùng khắc nghiệt.
Một trong những điểu mấu chốt nhất chính là, người thay hồn tự mình đồng ý, đạt thành ước định với đối phương.
Yêu quái có tu vi đến bậc này cũng không kỳ quái, mà Phương Tử Nam chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, lên tháp cũng vì sự nghiệp học tập, làm sao có khả năng đồng ý thay hồn giúp yêu quái chứ?
Bây giờ Phương Tử Nam bị trói ở trong trận pháp, Cẩn Nhất chỉ có thể hỏi Phương Kiện Sinh: "Vào lúc các vị vừa lên tháp, có từng làm chuyện gì hay không?"
Trên mặt Phương Kiện Sinh lại lộ ra vẻ thô bạo: "Ông có ý gì, định đổ lỗi cho chúng tôi hả—— "
"Đây là cái gì?" Tiết Trầm đột nhiên mở miệng đánh gãy hắn ta, một tay chỉ vào vách tường của tháp đá, hờ hững nhìn Phương Kiện Sinh.
Nghe vậy những người khác cũng ngó qua, nhìn kĩ mới chú ý tới, ở trên vách tường kia vậy mà bị người khắc lên một cái tên nho nhỏ: Phương Tử Nam.
Vách tường được xây bằng đá, muốn khắc chữ lên cũng không dễ dàng, đây hẳn là dùng dụng cụ chuyên môn dùng để khắc gọt.
Tiếng nói của Phương Kiện Sinh hơi ngưng lại, hoảng loạn vội vàng che chùm chìa khóa treo trên eo mình, ở đó còn có một con dao nho nhỏ.
Lát sau, hắn ta tiếp tục mạnh miệng đáp, "Là tôi khắc thì làm sao? Ở các khu ngắm cảnh khác tôi đều khắc như thế, chưa từng xảy ra vấn đề gì, nơi này của các người thì quý giá lắm sao? Nói chung các người đừng hi vọng trốn tránh trách nhiệm— "
"A di đà phật." Cẩn Nhất nặng nề niệm một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh... anh có biết, anh đã khắc chữ trên bia mộ của yêu quái không!"
Tháp Thanh Vân là một toà tháp trấn yêu, dùng để canh giữ hài cốt, nơi đây thực tế chính là tháp hài cốt của yêu quái.
Giống như tháp mộ nhỏ của các tăng nhân trong khuôn viên này vậy.
Khắc tên mình trên lăng mộ của người khác, chẳng phải mang ý muốn chết thay cho đối phương hay sao.
Không trách thuật thế hồn này lại có hiệu lực.
Phương Kiện Sinh sững sờ, trong mắt loé lên sự hoảng loạn, còn muốn bao biện, "Tôi không tin, ông đừng có dọa tôi..."
"Đm! Nói nhảm nhiều quá!"
Phương Kiện Sinh nghe thấy âm thanh của Tiết Trầm, còn chưa kịp phản ứng lại bỗng nhiên thấy mắt quáng lên, một nắm đấm từ trên trời giáng xuống, ngay giây sau cả người hắn ta nằm úp sấp trên mặt đất.
Tiết Trầm đạp một cước trên ót của hắn ta, giẫm thẳng mặt hắn ta xuống sàn nhà, "Nhịn anh lâu lắm rồi đấy!"
Mí mắt Cẩn Nhất giật giật, chắp hai tay trước ngực, "Phật tổ từ bi... Thí chủ nhẹ tay cho."
Giản Lan Tư tiến lên một bước: "Đừng lo, để tôi xử lý."
"Xử lý cái đầu!" Loài rồng thông minh, đương nhiên là có biện pháp đối phó rồi mới ra tay, Tiết Trầm siết chặt nắm đấm, " Bây giờ tôi giẫm chết anh ta, sau đó đẩy hết tội lỗi cho yêu quái."
Cậu liếc nhìn Cẩn Nhất, "Phật của ông cũng đừng từ bi nữa, trực tiếp siêu độ cho anh ta đi."
Cẩn Nhất: "..."
"Ưm —— ưm ——" Phương Kiện Sinh sợ đến nỗi giãy dụa điên cuồng, nhưng thân thể căn bản không có khả năng cựa quậy, muốn nói cũng không nói được, chỉ biết hoảng sợ vùng vẫy tứ chi.
Nào dám chối cãi bao biện ăn hiếp ai nữa.
Tiết Trầm không thèm đếm xỉa đến sự sợ hãi của anh ta, thản nhiên tán gẫu với Cẩn Nhất, "Đại sư, vừa nãy ông còn chưa nói hết, trong tháp này rốt cuộc trấn giữ thứ gì."
Vẻ mặt Cẩn Nhất nghiêm túc, giống như sợ dọa tới Tiết Trầm, suy nghĩ trong chốc lát mới chậm rãi trả lời: "Vốn dĩ tháp này canh giữ một con Trư Bà Long trời sinh đã có linh trí."
Nghe vậy Tiết Trầm quả nhiên giật mình trợn to hai mắt.
Cẩn Nhất sớm có dự liệu, định động viên cậu, nhưng chưa mở miệng đã nghe thấy Tiết Trầm chửi bới: "Mẹ nó! Tôi còn tưởng là cái thứ đồ ghê gớm gì, hóa ra là một con cá sấu lớn."
Cẩn Nhất: "...?"
Trư Bà Long hay còn gọi là rồng nái, nghe đồn là sinh vật kỳ lạ được tạo ra từ sự giao hợp của mãng xà tinh cùng lợn nái, từ nhỏ đã có linh trí và sức mạnh kinh người, vì mọc ra vảy giáp và tứ chi, nhìn qua ngoại hình có vài nét tương tự với cá sấu, một ít người không biết Trư Bà Long sẽ xem nó là cá sấu thật.
Vài nơi xa xôi còn cho rằng Trư Bà Long là hóa thân của rồng mà cúng bái.
Cũng khó trách chùa Lan Tế từ sớm đã gọi tháp đá là tháp Hàng Long.
Rồng tức giận đến mức muốn phun trào: "Con cá sấu lớn chết tiệt, năm 2021 rồi mà vẫn còn hủy hoại thanh danh của loài rồng."
—————-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.