Chương trước
Chương sau
 Màn đêm tĩnh lặng xâm chiếm khu rừng rộng lớn. Loạt soạt, loạt soạt –----

Tiếng bước chân hì hục không ngừng vang lên, dường như có nhiều người đang di chuyển quanh đây. Khu rừng âm u, không có nhiều ánh sáng chỉ có thể dựa vào một chút ánh sáng xa xỉ của mặt trặng rọi xuống.

Hộc hộc –---- Tiếng thở dốc không ngừng hòa vào màn đêm.

Loạt soạt —-- Tiếng bước chân vang vọng từ phía sau kéo đến.

Cạch –---- Tiếng đạp gãy cành cây khô vang lên, giữa đêm khuya yên tĩnh vang vọng vào khu rừng.

Nam nhân trên người mặc y phục tím xậm thêu chỉ vàng chống tay vào thân cây thở dốc, trên người mồ hồi tuông ra không ngừng như vừa vận động một quãng đường dài.

"Hừ, dai thật." Nam nhân vỗ mạnh thân cây, tiếp tục chạy về phía trước sâu trong khu rừng. Phía sau, một nhóm người trang phục đen tuyền không ngừng đuổi sát theo phía sau.

Chạy thêm một đoạn khá xa hắn liếc nhìn xung quanh, đã vào sâu trong khu rừng. Nghĩ một hồi liền quyết định đi thêm một đoạn vào trung tâm của khu rừng này.

_ _ _

Trong đầm sen, Tố Liên đang ngắm trăng quả thật đêm nay trăng vừa tròn vừa to như cái bánh lớn vậy, tiếc rằng hiện tại với thân thể như vậy y không thể ăn được gì trừ chất dinh dưỡng của cái đầm này.



Oa –----, ngáp một cái trong tưởng tượng. Y mệt rồi, bây giờ đã nữa đêm là giờ đi ngủ. Ngủ sớm mau lớn, biết đâu ngày mai thức dậy sẽ thành hoa đi?.

Ôm giấc mộng đẹp về tương lai, Tố Liên nhắm mát trong tưởng tượng của mình lại, chuẩn bị đánh một giấc đến sáng hôm sau.

Bùm –----!

Tố Liên vừa mới nhắm mắt: ???

Gì, gì vậy?

Nghe như tiếng ai rơi vô đầm vậy, nhưng giữa đêm khuya thanh vắng còn là giữa rừng sâu ai lại đi tắm bùn giờ này?!

Mặt đầm sau khi phát ra tiếng động liền gợi lên không ít cơn sóng, mấy hoa sen lá sen gần đó hơi lung lay rồi trở về vị trí cũ, mặt hồ cũng yên ắng lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Không lẽ nghe nhầm? Không, không giống nghe nhầm, rất giống tiếng vật nặng rơi xuống hơn nữa còn có gợi sóng phát ra. Chắc chắn có "thứ" gì vừa rơi vào nước.

Loạt soạt, loạt soạt –----

Có thêm tiếng động nhưng lần này là tiếng bước chân nhiều như vậy chắc hẳn là một đám người nào đấy. Giữa đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ còn vào rửng chạy bộ?

Đây không phải trọng điểm, nếu đám người này phát hiện một cái búp sen còn biết phát sáng như y thì phải làm sao a!



"Chia nhau ra tìm, chỉ quanh đâu đây thôi." Giọng một nam nhân tầm tuổi trung niên vang lên chỉ huy đám người còn lại tản ra.

Chắc là đang đi tìm một "thứ" gì đó.

Thật may bọn họ không có ý định xuống đầm nếu không thật sự tiêu mất, bây giờ y chưa lớn lắm được mấy cái lá sen lớn che đi bớt còn lại mọc giữa hồ nên nếu không bơi lại gần thì rất khó phát hiện ra cái búp sen biết phát sáng như y.

Chỉ sợ nếu biết bọn họ không đem y đi bán cũng tưởng y thành thảo dược gì đó rồi ăn vào, nghe thôi đã thấy kinh dị.

"Thế nào, có tìm thấy không." Sau hơn nửa chung trà đám người này lại tụ họp ở ven đầm, tất cả những người còn lại đều lắc đầu, người tựa như bốc hơi khỏi nơi này tìm không thấy gì.

"Sao có thể!." Nam nhân trung niên nhíu mi nói, theo sát như vậy không lí nào người biến mất nhanh thế được, chắc hẳn là núp đâu đấy gần đây.

Liếc nhìn quanh một hồi, cuối cùng nhìn xuống đầm sen tỏa ra hương thơm ngất mũi.

"Ở đây, nơi này chưa tìm." Chỉ ngón tay xuống đầm, nam nhân trung niên quyết đoán nói.

Tố Liên: !

Đại ca, ngươi sao lại dai dẳng như vậy chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.