Chương trước
Chương sau
Suốt quãng đường tiếp theo sau đó, mỗi lần đường đi xốc nãy làm nước trong chậu với đi Bạch Truy Thiên đều tìm một con suối hay đầm lớn để bổ sung nước cho sen nhỏ. Số lần dừng lại ven đường ngày một ít đi nguyên nhân là do gấp gáp hồi kinh, đa số thời gian đều ăn ngủ trên xe. Từ lúc thiếu nước đến bây giờ ngày nào Bạch Truy Thiên cũng chăm sóc, để ý đến sen nhỏ rất nhiều đến nổi Tố Liên nhịn không được cảm thán sự yêu thương cây cỏ của hấn a.

Nhưng Tố Liên không biết được, sen nhỏ là cây duy nhất mà Bạch Truy Thiên quan tâm tới, chăm sóc tỉ mĩ đến vậy.

Ở với hắn một thời gian Tố Liên cũng đã biết kha khá về hắn, như chuyện hắn tên Bạch Truy Thiên còn nàng kia tên Kiều Tinh. Tố Liên không ngờ cái gã thích cởi trần truồng bên đầm lại là một hoàng dế, nhìn qua không giống chút nào.

Hai người họ là sư huynh muội, nhưng cái nàng tên Kiều Tinh lại khẳng định nhiều lần hai người là sư huynh đệ mới đúng.

Tố Liên: (T_T)

Bỏ nàng ta qua một bên đi, chỉ tổ làm y thêm nhứt nhứt cái đầu sen.

Hiện tại bọn họ muốn về kinh thành, theo dự định còn khoảng ba ngày đường nữa sẽ đến được. Chỉ là do phải bê theo y nên thỉnh thoảng lại dừng một chút múc nước cho y.

Hừ, ai biểu bê theo ta làm gì.

_ _ _

Kinh thành luôn là nơi xa hoa nhất nước, người dân ở đây không giàu thì sang số người nghèo như ăn mày là chuyện hiếm hoi.

Một đường đi vào thành, dù không nhìn thấy bên ngoài nhưng nghe tiếng nhộn nhịp vui tai bên ngoài cũng đủ hiểu nơi này vừa giàu vừa lông lẫy rồi.

Bạch Truy Thiên đưa tay vén mành ra nhìn bách tính trong thành, ai ai cũng cười nói vui vẻ. Khắc hẳn với các thành, trấn gần phía Bắc, nơi đó đang xảy ra giao tranh.

Hơn một năm trước Bắc Quốc nằm ở phía Bắc Tấn Triều, hai bên vốn đã kí hiệp ước không xâm lược phân tranh trong vòng mười năm nhưng phụ hoành vừa mất bên đó lại xem như chưa kí hiệp ước gì, muốn lợi dụng sự non trẻ của Tân hoàng mà xâm lược Tấn Triều. Có điều họ đã lầm. Bạch Truy Thiên hắn không dễ khi dễ như vậy, trên dưới Tấn Triều ai cũng bất mãn đám người này. Thế là Tấn Triều cũng phản kích, hai bên đấu tranh gay gắt đến tận bây giờ.



Bách tính mỗi nơi mỗi khác, nơi này nằm ở trung tâm đất nước không lo lắng xa đến việc địch kéo đến. Khác với những thành ở phía Bắc đâu đâu nhìn cũng tan thương, dân ăn không đủ non mặc không đủ ấm, trong thôn xóm nhỏ cũng không còn bao nhiêu trai tráng, tất cả đều đi xung quân giúp nước. Bạch Truy Thiên xoa xoa trán, thật không biết phải làm sao

Chiến tranh diễn ra, khổ nhất luôn là lê dân bách tính.

Tố Liên một bên thấy hắn xoa trán: ?

Ngươi đau đầu à?

Xe ngựa chậm rãi đi qua đoàn người náo nhiệt đi thẳng một đường đến cổng hoàng cung. Binh lính hai bên công chặn xe lại, Kiều Tinh liền lấy ra lệnh bài đưa cho họ xem. Quả nhiên sau đó được thông qua, cũng không cần kiểm tra xem trong xe có thứ gì.

Kiều Tinh đưa Bạch Truy Thiên đến Càn Điện của hắn xong thì nhảy xuống xe rất tự nhiên đi vào trong trước bỏ lại Bạch Truy Thiên và Tố Liên.

Bạch Truy Thiên:........

Nhìn nhiều riết cũng quen, không để ý đến nàng hắn ôm chậu nhỏ ra mang vào trong.

Vừa vào viện liền thấy một thái giám trẻ, dường như đang chờ người.

"Bệ hạ, người về rồi. Để nô tài bê giúp người." Tiểu thái giám trẻ cuối người hành lễ với hắn giơ tay muốn giúp hắn bê chậu nhỏ.

Bạch Truy Thiên né tránh bảo tự hắn làm được, vừa đi trước vừa hỏi tình hình trong cung. Tiểu thái giám cung kính đi phía sau kể rõ sự tình thời gian qua cho hắn, bên trong thầm kinh ngạc.

Bệ hạ, rất để ý đến đóa hoa sen trắng trong chậu nhỏ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.