Chương trước
Chương sau
Tố Liên xoa xoa cái bụng đã được ăn no, lúc này Bạch Truy Thiên cùng Tô Khiết cũng đã bàn xong chuyện.

Tố Liên: Có chuyện gì hay sao?

Bạch Truy Thiên nhận thấy ánh mắt tìm tòi của sen nhỏ liền xoa đầu y hôn lên trán một cái: "Ăn no chưa? đi ngủ trưa thôi."

Chưa đợi Tố Liên đáp liền bế người lên đi về phía lều, hắn dùng một tay nâng mông y lên tay còn lại vòng qua eo tránh để người bị té. Tư thế này như người lớn bế tiểu hài tử vậy!

Tố Liên ngại đến đỏ mặt nói với hắn: "Ta, ta mới vừa ăn xong còn chưa có tiêu thực."

Ngại chết sen rồi, sau này ta sao còn mặt mũi nhìn Tô tướng quân chứ?!

Tô Khiết coi như mình chưa thấy gì cũng chạy đi tìm con gái nhỏ muốn an ủi trái tim gia nua này.

Bạch Truy Thiên nghe sen nhỏ nói bước chân dừng lại một chút, sau đó liền tăng tốc đi về phía lều.

Ngồi trên giường, đặt sen nhỏ ngồi lên chân, lấy bàn tay to lớn bao trùm bụng y xoa xoa lên xuống nhẹ nhàng giúp sen nhỏ tiêu thực.

Tố Liên được xoa đến dễ chịu thả lỏng toàn thân, Bạch Truy Thiên vừa xoa vừa cọ cọ đầu y.

Xoa hơn một nén nhang, liền đặt người nằm xuống giường hôn lên trán y: "Ngủ đi."

Bạch Truy Thiên luôn xem y là một đứa trẻ cần được chăm sóc và bảo hộ sau lưng, hắn phải mau chóng nuôi đóa sen này lớn thật nhanh mới được.



Tố Liên được nằm trên giường liền ngáp một cái, nói thật y cũng không muốn lười biếng đâu nhưng sen thật sự mệt lắm rồi.

Mắt mở một hồi liền mở không lên nổi nữa, cuộc sống cổ đại nhạc chán cũng không có gì giải trí ngắn cơn buồn ngủ lại. Tố Liên rất nhanh liền vùi đầu vào chăn ngủ say. Bạch Truy Thiên không đi ở lại đến khi nào người đã ngủ say hắn mới lật đật đứng lên đi ra khỏi lều.

_ _ _

"Ngươi nói gì? Bọn chúng đã giải được độc mà chúng ta hạ vào nước?." Hoàng đế Bắc Cương tức giận đập bàn một cái, trên mặt bàn xuất hiện không ít vết bứt bên trên có lữ sắp gãy.

"Vâng, tình báo đã đưa tin độ chính xác là chắc chắn."Một tướng quân trả lời.

"Sao có thể được? Rõ ràng dược ở chỗ chúng ta!." Hơn nữa nếu chúng muốn điều chế dược thì phải mất thời gian khá lâu nhưng sao hiện tại….?

Cái quái gì thế?! Sao có thể được!

"Là kẻ nào giải được?." Gã không tin là có người có thể trong vòng vài ngày ngắn ngủi mà giải hết được số độ này.

"Chỉ là đại phu bình thường, thuộc hạ nghĩ không có cái năng lực đó được." Tướng quân nọ nói.

"Vậy tại sao?." Gã nghi ngoặc hỏi nếu đại phu không có năng lực đó thì tại sao có thể giải được độc nhanh như vậy?

"Thuộc hạ không chắc nhưng có khả năng là do thứ thuốc giải đó. Việc này có lẽ lão đại phi kia sẽ biết được điều gì đó." Tương quân nhận được tình báo lập tức nói ra khả năng nghi ngờ của mình.

"Rất có khả năng. Lập tức tìm cách bắt được lão đại phu đó, ta có cảm giác thứ thuốc kia là thứ ta đang tìm kiếm." Hoàng đến Bắc Quốc cười nói, trong đầu lại nẩy ra vài cái âm mưu khác cho trận chiến sắp tới.

Hoàng đế Bắc Cương, Liêm Sinh lớn hơn Bạch Truy Thiên ba tuổi năm nay cũng đã hai mươi tám, phi tần không thiếu nhưng chưa từng lập hậu.



Mà vị tướng quân này tên Trần Thúc là một trong những trung thần với Bắc Cương, thà chết không phản đã hơn ba đời làm quân chinh chiến cùng hoàng đế đến đời Trần Thúc cũng như vậy.

Liêm Sinh vốn là kê tài mà Tiên hoàng Bắc Cương hết mực cưng chiều, từ nhỏ đã có khí thái làm hoàng đế, tài năng vượt bậc các huynh đệ mình có điều tính các quá độc đoán, tàn bạo.

"Đừng có giết đấy, chờ moi được thông tin từ miệng lão giết cũng không muộn. Thiếu một tay một chân gì đó cũng được, miễn tra ra được thứ giải dược đó là gì." Liêm Sinh liếm môi, cười lạnh nói. Gã bắt đầu có hứng thú cho trận chiến này rồi đấy.

"Vâng, cứ giao cho thuộc hạ." Trần Thúc cuối đầu hành lễ lui ra khỏi trướng, bây giờ hắn ta phải chuẩn bị cho vài chuyện xảy ra sắp tới.

_ _ _

Tố Liên thức dậy dụi dụi đôi mắt còn buồn ngủ, không thấy Bạch Truy Thiên đâu chắc người đi ra thao trường luyện tập rồi.

Tố Liên nhìn nhìn mình một cái, quả nhiên thời gian biến thành người càng lúc càng lâu. Xem ra y càng ngày càng nắm chắc được thời gian khống chế hình dạng rồi, quả là tin tốt.

Tự mình bước xuống giường mang giày vào đi ra khỏi lều, bầu trời buổi chiều thật mát mẻ a.

Vừa định đi tản bộ một lát, vừa quay chân đi liền có tiếng gọi từ phía khác tới: "Vị công tử này, dừng lại một chút được không?."

Rất nhanh, chuẩn ngay lúc y vừa định tản bộ. Tố Liên quay sang nhìn, là một lão nhân tuổi tầm năm mươi có lẽ là một vị đại phi vì y thấy hòm thuốc được lão ôm trên tay.

Tố Liên dừng lại chờ lão đi đến, hỏi xem có thể giúp được gì không miệng lão liền một cười tươi một cái nói có chuyện muốn bàn bạc với y.

Tố Liên nghiêng đầu sang một bên chấm hỏi, sau đó ngoan ngoan đi theo Lâm Nhân Trung ra một nơi vắng vẻ hơn rất nhiều, binh lính cũng thưa thớt hầu như còn không có ai chú ý đến mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.