Tố Liên nghe lời lén liếc nhìn Lâm Nhân Trung một lần sau đó đi về lều. Bạch Truy Thiên thấy sen nhỏ đã đi cũng thu lại nét mặt tươi cười, ánh mắt sắt bén hướng về phía lão đại phu đang đứng cứng ngắc phía trước.
"Ngươi muốn biết loại máu đó của vật gì?." Bạch Truy Thiên nhẹ giọng nói với lão, bước chân từ tốn đi về phía lão.
Lâm Nhân Trung rùng mình, lão không nghĩ tới việc bệ hạ đột nhiên xuất hiện tại đây: "Cũng, cũng không hẳn…"
"Ngươi biết không, có một số thứ không nên biết quá nhiều. Biết ít một chút sẽ sống thọ hơn." Bạch Truy Thiên vừa nói bên môi kéo ra nụ cười tươi, bàn tay to lớn vỗ vỗ lên vai lão đại phu.
Lâm Nhân Trung cảm nhận được sức nặng trên vai có chút nhíu mày già, đây là lời cảnh cáo cho lão.
"Vâng, vâng." Lão gật đầu cười thưa vâng, trong lòng lại mắng Bạch Truy Thiên keo kiệt.
Bạch Truy Thiên thấy lão thức thời cùng không so đo, nhưng trong lòng đã vấy lên đề phòng với lão. Có lẽ không giữ lại được người này.
Bạch Truy Thiên bỏ lão lại phía sau một mình đi về lều với sen nhỏ, mở mành lều đã gặp ngay một đóa hoa sen trắng ngoan ngoãn nằm trong chậu nhỏ. Hắn nhướn mày đi lại gõ gõ hai cái vào thân chậu: "Sao thế? Thiếu nước à?."
Biến thành người lâu như vậy hắn nghĩ chắc hẳn sen nhỏ đã thiết nước đến độ biến thành nguyên hình. Sờ cánh hoa mỏng manh, hắn thầm nghĩ. Quả nhiên sen nhỏ không thích hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-xuyen-khong-thanh-hoa-sen-trang/2764567/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.