Trước mắt là mành giường vàng chói lóa, Tố Lien muốn ngồi dậy lại phát hiện cơ thể đau nhói. Cơn đau từ sau gáy và trên tay của mình, y nhìn xuống thấy trên cánh tay của mình không biết làm sao mà đã bị bó một cục vải lớn, bên trên còn rỉ chút máu tươi.
Tố Liên thấy hơi chóng mặt, có lẽ là do mất máu quá nhiều.
Kì lạ, tại sao lại bị thương? Từ khi nào?
Hoang mang cùng lo sợ Tố Liên nhìn xung quanh, nơi này không giống lều trại của Tấn Triều. Ý nghĩ xâu xa vang lên, có khi nào y bị đám Bắc Cương bắt về rồi không?
Đùa à, bắt một cây thực vật như y về làm gì?
Y vừa định xuống giường mang giày vào đi thám thính tình hình một chút liền nghe tiếng loạt soạt. Đầu chưa kịp nghĩ gì, Tơ Liên lặp tức nằm xuống giường đáp chăn lại gửi vớ chưa tỉnh, nằm bất động trên giường.
Loạt soạt-----.
Mành lều mở ra, Liêm Sinh bước vào phía sau còn có một đại phu đi theo.
Hắn ta nhìn người còn hôn mê trên giường liền nhíu mày, tiến lại dò xét hơi thở. Xác nhận người còn sống hắn liền quay đầu nói với đại phu.
"Tại sao còn chưa tỉnh?." Hắn nhớ bản thân cũng đâu có ra tay mạnh lắm, sau một hơi ngất lâu thế?
Đại phu tiến đến bắt mạch một lát mới trả lời: "Vốn người này bị đánh ngất, về còn bị ngài lấy không ít máu. Tuổi còn nhỏ tất nhiên là hôn mê lâu hơn rồi."
Tố Liên nằm trên giường muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-xuyen-khong-thanh-hoa-sen-trang/2764561/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.