Tôi cầm khung hình lên, che miệng. 
Người trong ảnh rất giống Lục lão gia, không, phải nói là ông ấy thì đúng hơn. 
Và người bên cạnh trông rất quen mắt, hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. 
Không đúng! 
Người này không chỉ quen mắt thôi đâu, mà còn rất thân thuộc với tôi nữa.... 
Là mẹ lúc trẻ có phải không? 
Để kiểm chứng cho những suy đoán của mình, tôi vội mở điện thoại lên, tìm những bức ảnh cũ lưu trong bộ nhớ. 
Phải rồi, đúng là mẹ! Là mẹ tôi! 
Nhưng tại sao mẹ lại chụp chung cùng một khung hình với Lục lão gia? 
Mối quan hệ giữa hai người họ là gì? 
Họ gặp và quen biết nhau khi nào? 
Tại sao tôi không biết việc đó? 
Vô số câu hỏi xuất hiện liên tục trên đầu tôi như hacker gặp phải lỗi bug. 
Mặc dù cảm thấy khó chịu vì không tìm ra đáp án nhưng tôi hiểu, người duy nhất có thể giải đáp tất tần tật mọi thắc mắc của tôi ngoài ông cụ thì không còn ai cả. 
Nên làm thế nào đây? Chẳng lẽ đi hỏi ông ấy? 
Hay là thôi? 
Nhưng cứ để lấn cấn thế này đúng là khó chịu thật, mà đi hỏi thì... nên mở lời thế nào? 
Vào cái lúc tôi đang lưỡng lự không biết phải làm sao đột nhiên cửa phòng mở tung, người mở không ai khác chính là Lục lão gia. 
"Bố!" 
Tôi giật mình, suýt làm rơi khung ảnh dưới đất. 
"Con đang làm gì ở đây vậy?" 
"Mọi chuyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3563613/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.