"Cô chủ, nước của cô đây." Người trợ lý cầm chai nước suối để vào tay Vân Vân, người đang ngồi thẫn thờ ngoài hành lang. 
Cô vừa có một cuộc điện thoại với bố, và hình như... ông ấy đã cảm nhận được điều gì đó nên cứ gặng hỏi về anh 
Thế Khải suốt. 
Cũng phải thôi, đã mấy ngày không liên lạc được với con trai thì ai mà chẳng lo chứ. Có khi gọi điện báo công an rồi cũng nên... 
Vì vậy cô không suy nghĩ gì mà buột miệng hỏi một cách vô thức. 
"Này cậu, tôi mà về nhà bây giờ liệu bố tôi đuổi cổ ra ngoài luôn không?" 
Cậu trợ lý ngạc nhiên, "Sao cô tự dưng lại nói thế?" 
"Cậu đang không hiểu tình hình hay cố tình hỏi vậy?" Vân Vân cáu kỉnh, sao cô lại cảm thấy người trợ lý này đang trêu đùa cô nhỉ? 
"Cô không thấy mặt tôi rất chi là nghiêm túc à? Có thấy miếng nào là dối trá không?" 
"Không, đã có lần cậu cho tôi ăn quả lừa rồi, không nhớ à?" 
Cậu ta bất đắc dĩ cười trừ, giả vờ hỏi: "Có sao?" 
Vân Vân bĩu môi. "Đấy là cậu không nhớ hoặc là cố tình giả bộ mình đã quên, chứ tính cậu thế nào tôi biết thừa." 
"Tôi thực sự không biết, mà nếu có thì điều cô chủ lo bây giờ chắc chỉ có mỗi chuyện cậu Thế Khải nhập viện bị lộ ra ngoài thôi đúng không?" 
"Thế mà bảo không biết. Giả bộ ngây thơ cho ai xem?" 
"." 
Biết không thể nào đấu khẩu thắng Vân Vân, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3563603/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.