"Ồ, thấy cô thân mật với anh ấy như vậy có lẽ nào cô không biết tôi là bạn gái của anh ấy sao?"
"Sao ạ?"
Mặt cô gái biến sắc, tái nhợt nhìn Vân Vân. Có vẻ cô ấy chưa từng nghĩ đến trường hợp này nên bộ dạng trông vô cùng luống cuống tay chân.
"Xin lỗi nhé, tôi cũng định thú nhận tất cả với cô nhưng tôi muốn quan sát thêm. Không biết cô sẽ nghĩ thế nào về điều tôi nói đây? Tức giận bỏ đi hay là cam chịu số phận?" Vân Vân vuốt tóc, nhìn chằm chằm vào cô gái. "Nào, hãy thể hiện hết ra cho tôi xem đi. Tôi muốn thấy cô có xứng đáng với những gì tôi đã kỳ vọng hay không..."
Cô gái vừa lúng túng vừa buồn rầu đáp lại bằng giọng nói nhẹ bẫng như người mất sức, cái đầu nhỏ thì cúi xuống nhìn mũi giày: "Tôi... tôi... vậy thì tôi không làm phiền hai người nữa. Tôi còn có việc..."
Ấy, mới có thế đã bỏ cuộc sớm như vậy rồi à? Thế này thì làm sao cô có thể tồn tại trong xã hội thượng lưu được đây?
Mong manh và dễ bị bắt nạt quá cũng không tốt.
Vân Vân âm thầm thở dài.
"Được, cứ vậy đi lúc khác ta lại gặp nhau và nói chuyện tiếp vậy." Cô gật đầu với cô gái.
Chỉ chờ có thế, cô gái gật nhẹ đầu rồi vội vã chạy đi luôn.
"A chờ chút!"
Theo lời hô của Vân Vân cô gái hơi do dự một chút nhưng vẫn xoay người và hỏi một cách lịch sự: "Vâng? Cô cần gì nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3496453/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.