Trong đầu Vân Vân không ngừng lặp lại câu hỏi đó, thậm chí đã từng có lúc có muốn hỏi hỏi thẳng Hoàng Gia Huy và muốn nghe anh ta trả lời như thế nào.
Nhưng sau cùng cô đã không làm vậy.
"Hỏi để làm gì kia chứ? Chuyện riêng tư của người ta mình lấy tư cách gì mà xen vào?"
"Lấy tư cách là người ái mộ anh ta ư?"
Cô lắc đầu quầy quậy.
"Không! Không! Mình không trơ trẽn tới mức đó, phẩm hạnh của một quý cô không cho phép mình làm vậy."
Đúng thế, niềm kiêu hãnh của một tiểu thư đài các là quá lớn, cho dù có cúi đầu hạ mình thì tuyệt nhiên người phải cúi đầu trước không phải là cô.
Vì lẽ đó, ngoài tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt Vân Vân thật không biết mình nên phản ứng thế nào cho đúng.
Cả hai đang duy trì trạng thái trầm mặc thì đột nhiên Hoàng Gia Huy đánh gãy sự im lặng nghẹt thở này trước.
"Cô không định đi thăm anh trai cô à? Tôi nghe loáng thoáng anh cô đang nhập viện."
"Rõ ràng là anh nghe lén tôi nói chuyện điện thoại."
"Không có, tôi đã nói với cô là mình vô tình nghe thấy rồi mà. Tai bị điếc à?"
Người này... Vân Vân có loại xúc động muốn cho cái con người đáng ghét kia một trận. Anh ta không cợt nhả với cô thì chết à?
Không làm gì được đối phương, cô tức giận quát lớn:
"Anh im đi! Đi hay ở là việc của tôi, không phiền anh phải quan tâm!"
Không chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3496444/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.