Tôi nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm nhỏ máu. Hóa ra Lục lão gia muốn níu giữ cuộc hôn nhân không hạnh phúc này là vì áy náy với tôi sao?
"Bố ạ, nếu bố vì chuyện cũ mà áy náy, bố càng phải để bọn con ly hôn chứ? Lục Nhất Minh không yêu con và con cũng không yêu anh ta, chúng con không thể sống hạnh phúc nếu thiếu mất thứ..."
"Con định nhắc đến tình yêu à?" Lục lão gia ngắt lời tôi. "Ngày xưa ta và vợ ta chỉ gặp mặt nhau qua mai mối vài lần là kết hôn luôn, cần gì yêu đương như bọn trẻ các con thời nay. Lam Khanh, con yên tâm, ta nhất định chấn chỉnh lại thằng bé, không cho phép nó qua lại với Tiêu Hi Hạ."
Tôi không biết nhiều về Lục phu nhân, nghe nói bà ấy mất từ rất sớm khi Lục Nhất Minh chưa tròn hai tuổi. Phải chăng vì nguyên nhân đó Lục lão gia không có cơ hội trải qua cảm xúc thăng hoa khi yêu một người?
Nhưng bây giờ chuyện đó không còn quan trọng đối với tôi nữa. Vì cuộc sống tự do mai sau, có khó khăn thế nào tôi cũng nhất định phải ly hôn.
"Thưa bố, nếu bố cứ tiếp tục ngăn cản bọn con ly hôn... thì con xin phép lành làm gáo, vỡ làm muôi cho bố xem."
Lời nói hỗn vừa thốt ra đã vô tình làm Lục lão gia tức giận. Ông như phát hỏa, thẳng tay ném vỡ cốc trà ngay trước mặt tôi.
"Con định làm phản à?"
Chưa bao giờ tôi thấy ông ấy tức giận lớn như thế...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3075399/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.