Cùng lúc ấy, trên chuyến tàu hỏa nối liền hai miền Nam - Bắc.
Uống hết ly sữa nóng vừa pha, tôi đặt ly thủy tinh rỗng lên bàn chờ nhân viên đến thu dọn. Tính tới thời điểm hiện tại, đã trôi qua một tiếng kể từ khi tôi lên tàu hỏa.
Khác với chọn lựa của đại đa số, tôi chọn tàu hỏa làm phương tiện di chuyển chính cho chuyến hành trình sắp tới.
Thực ra khoảng hai tháng nữa tôi mới tính đến chuyện bỏ đi. Nhưng rốt cuộc mọi chuyện lại không giống như dự tính ban đầu, tôi bắt buộc thúc đẩy kế hoạch lên sớm hơn.
Mà nói tới đây, chắc ai ai cũng biết lý do tôi cần phải đi đúng không?
Có thể mọi người sẽ nói tôi là kẻ hèn nhát khi rời đi vội vàng như thế này.
Thôi bỏ đi, đây không phải là thứ để tôi quan tâm lúc này, cứ miễn là ở một góc trời xa lạ cùng những con người xa lạ sống tốt là được.
Còn những thứ khác chỉ là thứ yếu.
Nói thì nghe có vẻ vui vậy thôi, chứ thực ra để đi đến tận đây tôi cũng lao tâm khổ tứ khá nhiều.
Đoán thể nào ông chồng hờ cũng cho người theo dõi mọi nhất cử nhất động, tôi âm thầm an bài hết mọi việc.
Đầu tiên, tầm chiều tối hôm qua tôi liên lạc chị An Nguyệt và nói đến chuyện trả phòng. Lúc đầu chị có vẻ bất ngờ, nhưng sau đấy thậm chí còn đoán biết được nước đi tiếp theo của tôi.
Tôi ngạc nhiên hỏi. "Sao chị biết em định xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3075384/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.