Sáng sớm, tại biệt thự nhà họ Lê.
Cầm gói bưu kiện shipper vừa gửi tận tay, Lê Thế Khải tò mò nhìn tới nhìn lui đồ vật trên tay mình. Tên người nhận là Lê Vân Vân anh không thấy vấn đề, có điều... chỗ đề tên người gửi khiến anh lưu tâm.
Người con gái mình thầm yêu gửi đồ cho em gái mình, cơn tò mò của Lê Thế Khải trỗi dậy.
Vân Vân thân với Khanh là sự thật không ai không biết, hai đứa chơi với nhau có cái gì gọi là giữ kẽ đâu. Vậy thì tại sao thần bí gói thành bưu kiện rồi gửi ship đến đây?
Hay là mình bóc ra xem thử Khanh gửi cái gì cho Vân Vân?
Nhưng có người không để anh làm việc đó, một tiếng hét như muốn chọc thủng màng nhĩ ngăn anh lại.
"Anh hai, đó là đồ của em! Không có sự cho phép của em sao anh lại đụng vào?"
Vân Vân nhanh chân chạy đến đoạt lại đồ về tay mình.
"Cái tính tự tà tự tiện, anh ngứa đòn hả?"
Nhìn gói đồ đang nằm yên trên tay mình bị Vân Vân cứ thế đoạt đi, Thế Khải chỉ cười trừ, kiên nhẫn giải thích: "Anh nào dám động vào đồ của em. Thấy tên người gửi là Lam Khanh, anh lấy làm lạ thôi mà. Chưa đụng chạm gì đã nhảy dựng lên rồi."
"Kể cả đó là đồ của Lam Khanh anh cũng không có quyền động vào!"
"Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa. Chẳng phải hôm nay là buổi đầu tiên em làm việc ở công ty hay sao? Mau thay đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3075378/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.