Sắc mặt Vân Vân càng tái nhợt hơn, câu hỏi của Lê Thế Khải vô tình đưa cô vào thế khó xử.
Càng cất công giấu đi thì anh càng muốn tìm ra bằng được điều cô đang che đậy là gì.
Biết là vậy, Vân Vân bèn không cố gắng tỏ ra chống đối mà ngọt nhạt nói:
"Anh biết là em không muốn thế mà. Bản thân anh cũng vậy, đúng không? Quan hệ giữa chúng ta từ xưa đến nay rất tốt, sao nói trở mặt là trở mặt ngay được?"
"Thế thì em nói đi!" Lần này thứ Thế Khải tóm là hai cánh tay Vân Vân, anh sốt ruột lay mạnh người cô hòng tìm ra câu trả lời vừa lòng đẹp ý mình nhất.
"Nói anh nghe, sao em làm vậy với anh? Em không muốn Lam Khanh làm chị dâu em, quan hệ đã thân càng thêm thân à?"
Vân Vân nghển cổ lên, nhìn thẳng vào mắt anh trai mà đáp lời:
"Như em đã nói hôm anh lên máy bay, anh có còn nhớ không?"
Lê Thế Khải sững người nhớ lại.
Hôm đó cô ấy mặc bộ suit màu trắng, đi giày cao gót mũi nhọn, dùng khí thế hiên ngang không thể xem thường mà nói rằng:
"Cho dù cả đời này không thể gặp lại hay liên lạc với nhau, em vĩnh viễn không khai ra nơi ở của Lam Khanh. Đây là một lời hứa! Nếu anh muốn tìm cậu ấy chi bằng dốc hết nguồn lực, tiền tài, danh vọng của mình rồi tìm ra cậu ấy đi."
Con bé nói tới đây cũng là lúc thư ký đi vào thông báo anh phải lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3075357/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.