Không còn sức lực cãi nhau với anh ta, tôi mất kiên nhẫn bày tỏ sự khó chịu ra mặt:
“Những gì cần nói tôi đã nói hết, mời anh đi cho.”
Trái ngược với thái độ hung hãn của tôi, sự bình tĩnh khác thường đó của anh khiến tôi rất bất ngờ. Điều Lục Nhất Minh nói đến như đâm trúng tâm sự mà tôi hằng che giấu.
“Lam Khanh, em đang nói dối. Rõ ràng đó là con của tôi, sao em liên tục phủ nhận? Bụng to như này chắc cũng được 6 tháng rồi đúng không? Mà thời điểm đó trùng khớp đoạn thời gian em làm luận văn tốt nghiệp.”
Trái tim trong lồng ngực đập nhanh, cảm giác co thắt ấy làm tôi đau đớn vô cùng. Cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra, nhưng tôi nhất định không để mọi chuyện phát triển đúng ý anh ta đâu.
“Anh thôi đi! Tôi đã nói rồi, anh không nghe thấy hả? Đứa bé không phải con anh, nó không có xíu xiu nào quan hệ với anh, một chút cũng không có!”
“Cho dù là vậy, nhưng hành động phủ nhận em đang làm là không thể chấp nhận được. Trước thổ thần cai quản ở đây, em có dám thề nó không phải con anh không?”
“Tôi…”
Tôi ấp úng mãi không dám thề thốt. Nói ra thì lại bảo mê tín này nọ nhưng quả thực đã có người thề rất to trước bàn thờ song đến lúc không thực hiện đúng những gì đã thề phải trả giá bằng cả tính mạng. Lục Nhất Minh biết tôi coi trọng tín ngưỡng tôn giáo nên anh ta cố tình dùng lời lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3075318/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.