Tiếng hít thở trong trẻo phập phồng trên đỉnh đầu, hơi thở theo sợi tóc chạm vào da, đầu ngón tay giống như đã tê dại.
Nhưng không ai nói chuyện.
Thanh Thứ Tang ở trong lòng Giang Thính Văn mở to đôi mắt, đợi một giây, hai giây, ba giây...
"Anh ngủ rồi à?" Cuối cùng cậu không nhịn được ngẩng đầu, bởi vì không chú ý đỉnh đầu lập tức đụng vào cằm Giang Thính Văn, đau đến mức cậu vô thức hít ngụm khí vào, "Vẫn là không muốn?"
Mà trải qua va chạm này, thần hồn ngài Kiều Kiều cuối cùng cũng trở về vị trí, hắn vội vàng nâng tay xoa đầu Thanh Thứ Tang, kích động đứng dậy một nửa, gần như đem toàn bộ Thanh Thứ Tang bao vào trong lồng ngực.
"Không Tang, em nói thật sao?" Giọng nói trầm thấp nhu hòa của hắn vang lên, rõ ràng mang theo xác nhận.
Xác nhận bất ngờ.
Thanh Thứ Tang dùng khuỷu tay chống lên ngực hắn, sợ hắn làm ra chuyện gì khác thường, trái tim đập thình thịch, Giang Thính Văn đồng ý, cậu nghĩ.
"Cái này còn phải hỏi là thật hay giả..." Thanh Thứ Tang nói, "Giường đã lên, ngủ cũng ngủ rồi còn hỏi sao?"
"Không phải..." Đôi mắt trong veo của Giang Thính Văn hòa làm một thể với bóng đêm, so với bình thường nhiều sắc thái hơn, “Em nói rất đúng.”
Ánh mắt Thanh Thứ Tang cong lên, ngay sau đó lại vì hoảng hốt mà khẽ mở.
Giang Thính Văn nắm cằm cậu, không hỏi "Có thể hôn em không" như trước nữa, liền trực tiếp quấn lấy môi lưỡi cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-doi-cong-anh-ta-dien-roi/2584651/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.