Trong phòng khách dưới lầu truyền đến tiếng ồn. Tống Từ Xướng ăn uống no đủ bắt đầu quấn lấy Trang Đình Ngọc cùng nhau chơi game, lại ở ngoài gọi bậy.
“A a a Đình Ngọc cứu em a ——”
“Em không thấy anh đã đến sao!”
“Nhưng mà! Em muốn! Đã chết!!”
Trang Đình Ngọc ghét bỏ chậc một tiếng nói: "Sao em lại ăn như vậy."
Tống Từ Xướng không phục, một chuỗi tiếng mắng khiến người ta không phân biệt được vang vọng khắp phòng khách. Cuối cùng Trần Trì và Trình Thừa An không nghe nổi, lời uy hiếp cảnh cáo theo sát phía sau.
Trần Trì: "Từ Từ, em muốn chết?"
Trình Thừa An: "Ha?"
Phòng khách lập tức yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Tống Từ Xướng ngẫu nhiên không nhịn được phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng.
【Ha ha ha Tống Từ Xướng thật sự, quá ồn ào...】
【Mỗi lần nhìn tôi đều muốn cho cậu ta một cước (đầu chó)】
【Cậu ấy chơi game sao lại ăn như vậy! Mấy ngày nay tôi luôn nghe cậu ấy nói mấy câu mau đến cứu em em muốn chết! 】
【Bản thân cùi bắp mà thích chơi 】
【Thanh bảo đâu? 】
【Ở phòng làm việc còn chưa ra 】
......
Mọi ngày cho dù chú ý hay không chú ý, tiếng Tống Từ Xướng ồn ào đều sẽ chui vào lỗ tai, lúc này lại như bị ngăn cách.
Thanh Thứ Tang duy trì tư thế cầm tấm card, không nhúc nhích. Khi còn học cấp 3, cậu chỉ là thiếu niên, bây giờ cậu đã ở độ tuổi đôi mươi.
Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-doi-cong-anh-ta-dien-roi/2584620/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.