Nghe cô gái nói, bàn tay che mắt cô của Lục Hoặc run lên, ánh mắt u ám.
Cô vẫn thấy được.
“Tịch Tịch.” Trong mắt thiếu niên mang theo sự ngập ngừng và hoảng sợ, bí mật anh liều mạng che giấu bị cô phát hiện.
Kiều Tịch nói: “Cái đuôi của anh so với đuôi của em còn đẹp hơn.”
“Lục Hoặc, anh để em xem.”
Trong giọng nói của cô mang theo tia mong đợi, “Em muốn chạm vào đuôi của anh.”
Cô không hề cảm thấy kỳ quái hay khϊếp sợ, cũng không hề có ý ghét bỏ anh.
Lục Hoặc không ngờ rằng bí mật khó có thể mở miệng sẽ bị cô phát hiện, cũng không nghĩ tới là ở dưới phương thức này.
Lúc chưa tỉnh lại, anh chỉ cảm thấy bụng ngứa lạ thường, bàn tay nhỏ bé của cô đang đẩy anh, cảm giác tê dại truyền đến, anh nhất thời không khống chế được, thêm vào đó, ý thức lúc ngủ mơ hồ, năng lực kiểm soát cũng kém hơn bình thường, không phòng bị mà lộ ra đuôi cá.
Bây giờ Lục Hoặc đã hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt đen láy trong veo.
“Lục Hoặc?” Không nhận được phản ứng, Kiều Tịch lặp lại, “Em muốn chạm vào đuôi của anh.”
Lục Hoặc còn che lại mắt cô, “Em không sợ sao?”
Cô không lo lắng anh là quái vật sẽ làm hại cô sao?
“Vì sao phải sợ?” Đôi môi xinh đẹp của Kiều Tịch cong lên, “Anh sẽ gϊếŧ em sao? Anh sẽ đuổi em đi sao?”
Sắc mặt Lục Hoặc trầm xuống, “Đương nhiên sẽ không.”
“Vậy vì sao em phải sợ hãi? Lục Hoặc, anh che mắt em lại, em không nhìn thấy anh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-cuop-di-nam-phu-nu-chinh-khoc-roi/533592/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.