Trong xe. Dọc đường đi, đôi tay nhỏ bé của Kiều Tịch bị Lục Hoặc nắm chặt, anh sẽ nắm trong lòng bàn tay, và chơi đùa với chúng. Ngón tay cô trắng nõn, mảnh khảnh, lòng bàn tay thì mềm như bông, nhéo vào như nhéo cục bông, đốt ngón tay Lục Hoặc mát lạnh, anh cố ý cọ xát lòng bàn tay vào lòng bàn tay Kiều Tịch, còn có cổ tay. Làn da trên cổ tay Kiều Tịch non mịn, nhảy cảm bị anh làm cho ửng đỏ, cô trở tay nắm lấy ngón tay cái, bắt chước giọng điệu nghiêm túc của anh: “Đừng nháo.” Thường ngày ở trước mặt người khác, anh đều nghiêm túc, hôm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, Kiều Tịch cảm thấy Lục Hoặc bên cạnh lộ ra vài phần chiếm hữu. Lục Hoặc bị cô chọc cười, ngón tay anh quấn chặt lấy ngón tay cô, cũng không chơi đùa nữa. Xe đi đến cửa nhà hàng, thành viên nam xuống xe ngay lập tức, vừa ra khỏi xe, gió thổi qua, anh ta mới phát hiện áo sau lưng ướt đẫm. Lúc ngồi xuống, anh ta cố ý chọn vị trí cách xa Lục Hoặc và bạn gái của anh nhất, rất thức thời. Kiều Tịch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lục Hoặc, ở đây đều là nam sinh trẻ tuổi, toàn bộ đều mặc áo đồng phục, Kiều Tịch mặc váy xanh nhạt ngồi trong đám người rất thu hút ánh nhìn. Thành viên nam khác trong đội không ngờ tới bạn gái Lục Hoặc lại đẹp như vậy. Bình thường giáo hoa Tống Cầm Cầm mỗi lần đều tới xem Lục Hoặc chơi bóng rổ, lúc ấy bọn họ không hiểu tại sao Lục Hoặc lại lạnh lùng như vậy, một chút cũng không bị Tống Cầm Cầm đả động hay rung động trước những cô gái khác thích anh. Ai ngờ đến, Lục Hoặc đã có bạn gái, đúng là giấu thật chặt, miệng kín mít. Bây giờ có so sánh, bọn họ cũng có thể hiểu được, Lục Hoặc không chấp nhận hoa khôi, thậm chí không hề có chút hứng thú là có nguyên nhân. Tô Thần lấy thực đơn, hỏi những người khác ăn gì. Ngoại trừ Kiều Tịch, ở đây đều là con trai, khẩu vị nặng, hoặc là thịt hay những món ăn nhiều dầu mỡ. Lục Hoặc gọi một vài món khác phù hợp với khẩu vị của Kiều Tịch. Thành viên khác nhìn hành động ôn nhu của Lục Hoặc, không khỏi ngạc nhiên. Một thành viên nam mở miệng: “Được rồi, Hoặc ca, không nghĩ tới anh còn có một mặt tri kỷ như vậy, bình thường quen nhìn anh mặt lạnh từ chối nữ sinh, đây vẫn là lần đầu tiên thấy anh chăm sóc con gái.” Kiều Tịch chủ động hỏi: “Bình thường có phải có rất nhiều nữ sinh đi xem Lục Hoặc chơi bóng rổ?” Qua hôm nay là thấy, có rất nhiều người ủng hộ Lục Hoặc, cô có thể đoán được hẳn là có nhiều người thích Lục Hoặc. Nghe được câu hỏi của cô, thành viên nam khác không nhịn được nói với cô: “Mỗi lần tan học, ở sân bóng rổ đều có rất nhiều nữ sinh vây xem Lục Hoặc.” “Các cô ấy đưa nước, khăn cho Lục Hoặc.” “Đúng vậy, mỗi lần đều có nữ sinh mang theo quà tới, muốn đưa cho Hoặc ca.” “Tôi nhớ rõ, mấy hôm trước không phải có một nữ sinh đưa thư tình cho Lục Hoặc sao? Trước kia Lục Hoặc tới chơi bóng, balo của cậu ấy đặt trên mặt đất, sau khi đánh bóng xong, trên balo sẽ có vài bức thư tình.” “Cũng có nhiều người thổ lộ trực tiếp với cậu ấy nữa.” ……….. Có thể là lo lắng ảnh hưởng đến tình cảm của Kiều Tịch và Lục Hoặc, các thành viên bất ngờ thay đổi lời nói, thay Lục Hoặc nói chuyện: “Nhưng mà cậu yên tâm, Lục Hoặc ở trường có tiếng là cao lãnh, chưa bao giờ nhận bất cứ thứ gì từ họ, tất cả đều từ chối.” Kiều Tịch nhấp một ngụm nước trái cây, nước cam tràn qua đầu lưỡi, chua chua ngọt ngọt. Ngực có hơi nghẹn, cô ghen tị với người khác xem Lục Hoặc chơi bóng rổ suốt, nhưng mà cô càng vui hơn, Lục Hoặc hiện tại tỏa sáng rực rỡ, là thiên chi kiêu tử được người khác yêu quý và ngưỡng mộ. Trước kia anh là cậu bé đáng thương, cô thích, bây giờ anh tỏa sáng, cô cũng rất thích. “Nhưng mà, mấy cái đó đều không quan trọng, chúng tôi đều không ngờ tới Hoặc ca đã yêu đương, nếu hôm nay không phải cậu tới, chúng tôi cũng không biết.” Kiều Tịch liếc nhìn Lục Hoặc bên cạnh, sau đó, cô cố ý làm nũng, “Anh ấy có phải chưa từng nhắc tới tôi trước mặt mọi người không?” Hai mắt cô ngập nước, lúc này cô dùng sức chớp mắt, nước trong mắt càng nhiều càng khiến người ta mềm lòng, “Thật ra, anh ấy cũng chưa từng thừa nhận tôi là bạn gái anh ấy, có đôi khi tôi sợ hãi đó chỉ là suy nghĩ của đơn phương.” Đôi mắt đen láy của Lục Hoặc nhìn về phía cô, huyệt thái dương giật giật. “Hoặc ca, đây là anh không đúng rồi, con gái thiếu nhất là cảm giác an toàn, anh và người ta ở bên nhau, thế mà còn không cho con gái người ta danh phận? Thật quá đáng mà.” Có người mở miệng. Lục Hoặc nhếch môi, anh ghé sát vào lỗ tai Kiều Tịch, nhấn mạnh: “Suy nghĩ đơn phương?” Âm thanh thiếu niên trầm thấp, dễ nghe, nhưng Kiều Tịch nghe thấy vài phần nguy hiểm. “Em cho rằng quan hệ của chúng ta là cam chịu?” Lục Hoặc đưa tay ra, vén lọn tóc của cô ra sau tai, thì thầm: “Cái miệng không thấy đau sao? Hửm?” Ngữ khí càng lúc càng cao, càng thêm nguy hiểm, làm cho lỗ tai Kiều Tịch mềm nhũn ra, gương mặt nhỏ nhắn của cô thoáng đỏ ửng. Kiều Tịch bắt đầu có ham muốn sinh tồn: “Nhưng mà, tôi với Lục Hoặc mới ở bên nhau được mấy ngày, anh ấy khả năng còn chưa có cơ hội nói với mọi người chuyện có bạn gái.” Cô chớp mắt với Lục Hoặc, “Em nói đúng không?” Lục Hoặc: “Ừm.” Anh chính thức giới thiệu với các thành viên: “Cô ấy là bạn gái của tôi, gọi là Kiều Tịch.” Dứt lời, vành tai anh đỏ bừng. Cam chịu và chính thức giới thiệu, dù sao cũng không giống nhau. Ở bên cạnh Kiều Tịch cười cong mắt. Không bao lâu, người phục vụ bày đồ ăn ra. Lục Hoặc đặt bát canh bên tay Kiều Tịch, đây là món anh gọi riêng cho cô. Chỉ thấy trong chiếc bát có một viên đậu hũ trắng được cắt tỉa thành trăm sợi nhỏ đều nhau, kỹ thuật dùng dao của đầu bếp khiến đậu hũ trong bát canh gà nở ra như hoa. “Lau tay trước, rồi lại uống.” Lục Hoặc lấy khăn ướt sạch lau tay Kiều Tịch, anh lau cẩn thận, lau từng ngón tay một, sau đó anh đưa muỗng sạch cho cô. Lục Hoặc đã chăm sóc ai bao giờ? Nhưng việc chăm sóc Kiều Tịch lại hết sức tự nhiên, như thể anh đã làm vô số lần. Kiều Tịch cũng quen được anh chăm sóc, cô nhấp từng ngụm canh trong bát. Súp gà được ninh trong một thời gian, mùi thơm nồng, còn bỏ thêm mứt táo, hơi ngọt, uống rất ngon. Đồ ăn lần lượt được mang lên. Lục Hoặc biết Kiều Tịch thích ăn cá, anh gọi cá khô sốt mật ong, cá tuyết bạc chua ngọt, cá quế hoa hấp, còn có gạch cua long gân tất cả đều là món ăn liên quan đến cá. “Nếm thử cá khô đi.” Lục Hoặc gắp một ít cá khô tẩm nước sốt mật ong bỏ vào bát Kiều Tịch. Cá khô vàng óng dính nước sốt mật ong, Kiều Tịch cắn một miếng, ngọt ngào, cá khô giòn, ngay cả xương cá cũng giòn rụm. Kiều Tịch ngửi thấy mùi thơm trên người Lục Hoặc, cô ăn cá khô ngon lành, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ thỏa mãn. Gạch cua long gân làm từ gân cá tâm và mai cua, gân cá nấu lâu sẽ mềm, có vị giống hoa keo, hơn nữa gạch cua tươi ngon, mùi hương và màu sắc đã khiến người ta rớt nước miếng. “Nếm thử một ít đi.” Lục Hoặc múc gạch cua và gân cá tầm vào chén cô. Kiều Tịch nếm một miếng, cảm thấy ăn rất ngon, thấy Lục Hoặc gắp một ít cá hoa quế, giúp cô lọc xương cá, chỉ là hành động đơn giản nhưng cũng rất đẹp. Kiều Tịch bất đắc dĩ chớp mắt, cô nghiêng người về phía Lục Hoặc thì thào: “Lục Hoặc, em phát hiện những con cá này ăn không ngon bằng anh.” Lục Hoặc cong môi, đáy mắt hiện lên ý cười nhạt, “Nói nhảm gì đó?” Anh chọn thịt cá đã lọc xong bỏ vào chén cô, “Ăn đi, em còn muốn ăn gì không?” Món cá hoa quế hấp này không chỉ là dùng cá hoa quế mà trong bụng cá thật sự được nhồi không ít hoa quế. Hương hoa ngọt ngào thấm vào thịt cá, dù chỉ cắn một miếng nhỏ, không còn mùi tanh, mà vẫn còn nguyên vị tươi ngọt của cá hoa quế, thật mềm, ăn ngon thật sự. Kiều Tịch ăn xong một miếng, cô lại nghiêng người về phía Lục Hoặc, nhỏ giọng nói: “Không ngon bằng anh.” Lục Hoặc gỡ xương cá, hai mắt u ám. Thành viên khác đều đang tán gẫu sôi nổi, không ngừng bàn luận về trận đấu vừa rồi. Ngay khi Kiều Tịch lặng lẽ tiếp nhận Lục Hoặc cho ăn, thiếu niên mới đáp lại cô: “Tịch Tịch chưa bao giờ nếm qua anh, sao lại biết anh rất ngon?” Anh bỏ cá vào bát cô, “Em yên tâm, sẽ có cơ hội để em nếm thử.” Kiều Tịch cả kinh trợn tròn mắt, cá khô trong miệng đột nhiên không còn thơm nữa. Cuối cùng, người phục vụ đưa lên viên đường và ly rượu hoa quế thơm ngọt, Kiều Tịch lúc này có chút thèm ngọt, cô tham ăn, ăn vài viên, sau đó bát rượu hoa quế cũng bị cô uống hết. Lục Hoặc và Tô Thần nói xong vài câu, anh quay đầu lại, chỉ thấy chén của cô đã rỗng tuếch. Anh lấy khăn giấy, giúp cô lau nước bên môi, “Được rồi, không nên ăn thêm nữa, vừa rồi em đã ăn rất nhiều cá rồi.” Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, miệng ngọt ngào, đúng là ăn rất no rồi. Một bữa ăn náo nhiệt, đặc biệt là các thành viên trong nhóm đều thắng thi đấu, tâm trạng thoải mái, nhiệt tình, nói mãi không xong, bọn họ chuẩn bị đi tăng hai, đi KTV. Lục Hoặc từ chối, anh muốn đưa Kiều Tịch về. Anh phát hiện gương mặt cô phiếm hồng, con người mông lung, ý thức cũng đờ đẫn, thoạt nhìn giống như say rượu, anh có hơi hối hận khi để cô đụng vào rượu, cho dù chỉ là một chén nhỏ. Kiều Tịch làm sao có thể nghĩ rằng bản thân lại dễ say như vậy, so với cơ thể trước đây tửu lượng còn kém hơn. Cô không biết, cơ thể này nhận biết cơn đau gấp ba trước đây, dễ chịu ủy khuất, trình độ rơi nước mắt hay nhạy cảm cũng hơn những ba lần, một chén nhỏ này với cô mà nói cũng tương đương với ba ly rượu mạnh. Nhờ ưu thế, thị giác và thính giác của cô so với trước kia nhạy hơn ba lần. “Mọi người chơi vui vẻ, tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước.” Lục Hoặc nói với các thành viên. “Được rồi, cậu có bạn gái, đúng là không giống với cẩu độc thân chúng tôi.” “Chúng ta tiếp tục đi tăng hai, cậu đưa bạn gái về, có thời gian thì tới đây, lát nữa chúng tôi gửi địa chỉ cho cậu.” Các thành viên cười đùa rời đi, Tô Thần bây giờ cũng khá tự giác, cũng không ở lại làm bóng đèn. Lục Hoặc nắm tay Kiều Tịch, đưa cô ra khỏi nhà hàng. Anh không lái xe, mà muốn đưa Kiều Tịch đi dạo một đoạn, để cô tiêu cơm. Gió hè thổi đi oi bức ban ngày, khiến lòng người thoải mái hơn không ít. Ánh trăng khuyết treo trên cao, thành phố ồn ào về đêm lại khá yên tĩnh. Lục Hoặc mang balo lớn phía sau lưng, một tay nắm tay Kiều Tịch, chậm rãi thích ứng với tốc độ của Kiều Tịch. Bây giờ, anh là của cô, cô cũng là của anh. “Lục Hoặc, hôm nay là lần đầu tiên em thấy anh chơi bóng rổ.” Dưới ánh đèn đường ấm áp, hai mắt Kiều Tịch sáng ngời, “Thật đẹp trai.” Gương mặt thiếu niên trở nên nhu hòa, anh khẽ nhếch môi, “Anh biết.” “Anh không biết.” Kiều Tịch cười vui vẻ, “Em đã tưởng tượng rất nhiều lần dáng vẻ khí phách hăng hái của anh thời niên thiếu là như thế nào, em cũng nhiều lần tưởng tượng, anh ưu tú như vậy, xứng đáng được mọi người nâng niu, ngưỡng mộ, anh có thể cao ngạo, nhận hết yêu thương, dáng vẻ thiên chi kiêu tử của anh là như thế nào.” Bây giờ, cô đã thấy được. Cá vàng nhỏ của cô, có cha mẹ yêu thương, có người thân làm bạn, có rất nhiều bạn bè, là nhân vật phong vân trong trường học, là học sinh ưu tú trong mắt giáo viên, là thiếu niên được mọi người yêu mến. Giấc mơ của cô thành hiện thực và giấc mơ của anh cũng thành hiện thực. “Bây giờ anh hạnh phúc như vậy, ngày nào đó em biến mất, em cũng không cần lo lắng nữa.” Kiều Tịch cười nói. Ngay khi cô dứt lời, tay Kiều Tịch đột nhiên bị siết chặt, cô đau đớn nhìn sang, con người mờ mịt nhìn về phía thiếu niên. Ngón tay Lục Hoặc xen kẽ ngón tay cô, mười ngón đan xen, lông mày anh nhíu chặt, nhìn chằm chằm cô, “Tịch Tịch, em rút lại những gì vừa nói đi, anh không thích nghe.” Cô nói rất nhiều lời a, “Nói cái gì?” “Bây giờ em là bạn gái của anh.” Lục Hoặc nhìn cô chăm chú, “Em muốn chạy đi đâu? Tịch Tịch, là em cần anh chạm vào đuôi, em không được đi đâu.” Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu. Lục Hoặc muốn nói cái gì, nhưng đúng lúc này, một con mèo trắng không biết từ đâu chui ra, vọt tới đây, dính vào bên chân Lục Hoặc, hướng về phía anh mà kêu: “Meo, meo, meo.” Mèo trắng dường như rất thích Lục Hoặc, dụi đầu vào ống quần anh, vừa muốn ôm chân vừa dùng móng vuốt chạy về phía anh. Mèo trắng trông rất xinh đẹp, bộ lông trắng, đôi mắt cũng là màu xanh lam, rất giống với Kiều Tịch biến thành mèo con. Nếu là quá khứ, Lục Hoặc đã sớm tránh ra, nhưng mà từ khi Kiều Tịch xuất hiện, anh không còn bài xích mèo như trước kia, nhất là con mèo này cũng là mèo trắng. “Meo, meo.” Mèo trắng dính lấy chân Lục Hoặc không muốn rời đi, dường như muốn Lục Hoặc ôm nó, xoa đầu nó. “Không được, anh ấy là của tao.” Kiều Tịch nhìn mèo trắng muốn Lục Hoặc ôm, vẻ mặt cô ghen tuông, “Lục Hoặc, anh không được ôm mèo khác, anh chỉ có thể ôm em.” “Meo, meo, meo.” Mèo trắng bắt đầu bán manh, nó còn dùng đầu cọ vào chân Lục Hoặc. Kiều Tịch tức giận trừng nó, cô gục đầu vào ngực Lục Hoặc, ngước mặt lên, học theo tiếng mèo kêu, “Meo……” Giọng nói khi say của cô nhẹ nhàng kêu lên, khiến người ta mềm nhũn xương cốt. Đầu quả tim Lục Hoặc nhũn ra mà thân thể lại cứng đờ. Gương mặt trắng nõn, mịn màng của Kiều Tịch cọ vào cổ anh, cô vội vàng tuyên thệ chủ quyền, “Anh là của em, không được sờ con mèo khác, không được ôm con mèo khác, mèo khác không được đẹp như em, không có đáng yêu như em.” Cô lại tiếp tục nói: “Em có thể cho anh sờ tai mèo, có thể cho anh sờ đuôi, còn có thể cho anh hôn, anh không được nhìn con mèo khác.” Chuông nhỏ trên cổ Kiều Tịch di chuyển theo cô, một tiếng lại một tiếng vang lên, đáy mắt cô lộ ra màu xanh ngọc quyến rũ, đúng là mèo con biết làm nũng. Ánh mắt Lục Hoặc u ám, khóe môi lại mang theo ý cười, sao anh có thể ngờ tới cô sẽ ghen với một con mèo chứ? Anh tiếp tục dắt cô đi, mèo trắng vẫn luôn đi theo anh, nhưng Kiều Tịch tỏ ra khó chịu, cô dùng sức làm nũng với Lục Hoặc, không cho Lục Hoặc nhìn con mèo khác dù chỉ một ánh mắt. Cô gái vốn dĩ thích nói lời ngọt ngào, lúc này lại uống say, còn tranh nhau sủng ái, miệng cô nói những lời dễ nghe như không ham tiền, không ngừng ném ra ngoài. Cũng may Lục Hoặc có khả năng tự chủ mạnh mẽ, mới không bị tiểu yêu tinh trước mắt mê hoặc mà đánh mất lý trí. Rõ ràng là lúc chiều, Kiều Tịch còn nghiêm túc giáo huấn anh, không thể làm chuyện quá đáng, mà hiện tại, chính cô là người không ngừng câu dẫn anh phạm quy. Lục Hoặc giễu cợt, anh duỗi tay nhéo mặt cô, “Khát chưa? Anh rót nước cho em.” Kiều Tịch lắc đầu, “Muốn sờ đuôi, cái đuôi ra rồi.” Lục Hoặc nhìn về phía sau cô, làm gì có cái đuôi nào, chiều nay anh mới giúp cô sờ hai lần, bây giờ mới qua hai giờ, cái đuôi tạm thời sẽ không ra, “Còn chưa tới thời gian, cái đuôi sẽ không ra đâu, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.” Lục Hoặc dỗ cô. Kiều Tịch liệu có nghe? “Muốn sờ, cái đuôi ra rồi.” Cô nắm lấy tay, đặt lên phía sau lưng mình, vị trí chỗ xương cụt, “Cái đuôi muốn ra, anh sờ một chút đi.” Sau lưng cô cái gì cũng không có, lòng bàn tay dán vào váy cô, Lục Hoặc chỉ cảm thấy chất liệu vải mềm mịn, dưới lớp vải là làn da non mịn của cô. “Tịch Tịch, vẫn chưa đến giờ.” “Lục Hoặc, anh sờ đuôi em đi.” Con ngươi Kiều Tịch ướŧ áŧ, háo hức nhìn anh, hai tay ôm lấy eo anh, chờ mong anh chạm vào đuôi, “Cho anh sờ cái đuôi, chỉ cho anh sờ.” Đúng là…… Lòng bàn tay Lục Hoặc nóng rực, người trước mắt đúng là rất khó chịu. Lục Hoặc chỉ có thể dung túng, đầu ngón tay cứng ngắc, ấn ở phía sau lưng cô, làm bộ vuốt ve cái đuôi không tồn tại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]